Bá Đạo Tổng Tài Yêu Ta!

Chương 7: Lần đó



Khi cô vừa bước vào quán bar đã có người chờ sẵn, anh ta dẫn cô tới một căn phòng Vip ở phía bên trên, phòng cao nhất của quán.

Vừa bước vào cảnh tượng mà cô thấy vô cùng quỷ dị. Một người cao cao tại thượng đang ngồi một mình một chiếc ghế lớn còn ba người còn lại chen chúc nhau trên một chiếc ghế thực nhỏ nha. Thật chẳng hiểu nổi.

Thì cái người cao cao tại thượng mọi người cũng biết là ai rồi đấy, tổng tài Thành Hạo đang thị uy, giờ cô mới để ý thấy một đám nữ nhân ăn mặc hở hang đang đứng vào một góc mà run cầm cập.

"Còn đứng?"

Một giọng nói lạnh vang lên mà nghe đâu đang nói cô a:

" Tổng tài, anh hỏi tôi?"

Triệu Thành Hạo vẻ mặt có vẻ sát khí ngút trời mà ra lệnh:

" Tôi không uống được rượu thư ký của tôi uống không vấn đề chứ? Lãnh tổng."

Ngữ khí thì có vẻ đang thương lượng đấy nhưng thực ra là ép người, chính xác là đang ép người, ánh mắt như nói:

'Các người thử nói không xem.'

Còn cô thì 'Uống rượu! hắn gọi cô đến chỉ là uống hộ rượu thôi hả? Rảnh nên phát dở hả? Tưởng có tiền là oai trắc?'



Cô nuốt nước miếng nhìn ly rượu cô uống rượu y như rằng sẽ chẳng có điều tốt lành nên uống hay không. Uống thì sợ say mà không uống thì mất việc, sao bây giờ?

Thì cũng không có ai dám hỏi gì hắn, liệu mà im mồm, còn cô thì tay run run cầm ly rượu trên bàn hỏi:

"Tôi uống?"

Hắn nhìn cô mà ở nụ cười như không cười mà phán:

" Không còn ai là thư ký của tôi ở đây cả."

Cô nhìn ly rượu đầy ắp mà không khỏi nuốt nước miếng cái ực, đành liều vậy, cô lấy hết dũng khí một hơi uống cạn.

Hắn nhìn cô vậy mà cố nhin cười nhưng trên mặt vẫn rất chi là yêu nghiệt.

"Thương lượng đến đây chắc cũng đã xong rồi nhỉ? Tôi nghĩ cũng không còn gì để bàn cả phải không? Long tổng, Lãnh tổng."

Một người đàn ông trung niên trong hai người đứng đó vừa run run vừa lên tiếng:

" Triệu tổng ngài cũng nên suy nghĩ lại đề nghị của chúng tôi một chút, vẫn còn chỗ để thương lượng, chúng tôi rất mong về hợp..."

Chữ 'tác' còn chưa nói ra được đã bị Thành Hạo lườm cho một cái mà sợ hãi không dám nói tiếp, nếu bọn họ mà còn không đi thì không biết sẽ bị ăn tươi nuốt sống tới mức nào, vị tiểu tổ tông này chẳng biết trong đầu nghĩ gì, rất khóc đoán:



" Vậy nếu ngài suy xét lại thì báo với chúng tôi một tiếng được không? Tôi mong ngài suy nghĩ lại, cáo từ."

Bọn họ sợ hãi mà rời đi.

Cả căn phòng chỉ còn lại cô với câu. Cô hỏi:

" Ngài còn việc gì căn dặn nữa không?"

Hắn nhìn cô điệu cười tà mị cất tiếng:

" Tôi say rồi, tới đỡ tôi. Tới phòng 1002 cuối hành lang, đưa tôi tới đó nghỉ một lát."

Cô vừa nghe thấy thì thất thần, cô nhớ ra rồi, căn phòng 1002 đó, căn phòng Vip đó, nói cô đã từng tình một đêm tại sao, cuối cùng cô cũng nhớ ra tại sao quán bar này lại quen đến vậy.

Mọi mảnh ký ức ùa về, đêm hôm đó, con người đó, đột nhiên một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:

" Tôi không muốn đợi."

Căn phòng ấy khiến cô ám ảnh xuốt thời đại học. Chính vì lần đó, cô bị cả lớp cô lập, bị cho là con đàn và trèo lên giường đàn ông, gái đào mỏ. Mấy năm đó có lẽ là khoảng thời gian đen tối của cô sau khi bị ông bố mình đuổi đi cùng với em gái.

Năm ấy cô chẳng dám đối mặt với ai, khi bạn trai cũ của cô nghe tin cô thất thân lại càng làm lớn tin đồn với những vụ thêu dệt chẳng có nguyên do và căn cứ. Nếu không phải nhờ một người nào đó đứng ra nói với phía nhà trường thì có lẽ cô đã bị đuổi học. Người ấy rất thần bí, chẳng ai nói cho cô biết thông tin về người đó. Kể từ đó, tin đồn cô bị bao nuôi và đào mỏ cũng bị lắng xuống chẳng biết nguyên do.