Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu

Chương 22: Quốc Sư Hoa Quốc (2)



Ba ngày trước khi sứ thần đến, Hoàng Hậu lao vào Quốc Sư Điện chỗ Hoàng Đế và Quốc Sư theo sau là chúng phi tay nàng nắm đầu Huyền Quý Phi, Hoàng Hậu ném Huyền Quý Phi uống trước mặt cả hai người rồi nói:"'Gì mà nhi nữ của Quốc Sư, nàng ta đang nói dối, nàng ta căn bản không phải, càng không văn võ song toàn như lời đồn"

Quốc Sư nhấp trà hỏi:"Hoàng hậu biết tội vu khống phạt thế nào không?"

Hoàng Hậu nổi giận chỉ mặt Quốc Sư nói:"Quốc Sư ngươi muốn bênh bàng ta? Nàng a không phải nhi nữ ngươi"

Quốc Sư:"Thật hỗn xược"

Hoàng Đế nổi giận hét lên:"Lôi hoàng hậu về Phượng Nghi Cung cấm túc chép năm mươi lần nữ tắc cho trẫm, trước khi lôi về mang ra đánh năm mươi trượng về tội nghi ngờ lời nói của Quốc Sư Đại Nhân"

Chưa đến nửa ngày, không biết ở đâu truyền ra nhưng cả Hoa Quốc đều biết Hoàng Hậu nghi ngờ lời nói của

Quốc Sư. Dân chúng phẫn nộ. Quốc Sư là người có thể nghi ngờ sao? Đó là Quốc Sư là tín ngưỡng được cả Hoa Quốc tôn sùng như một vị thần thật sự. Vu khống và nghi ngờ Quốc Sư là tội chết.

Bách tính phẫn nộ ép hoàng đế phế hậu, đại thần cũng dâng tấu phế hậu, đến sinh phụ của hoàng hậu còn nói ra câu:"Bệ hạ muốn phế cứ phế, Cố gia ta không nhận người này, Quốc Sư không phải là người được phép vu khống, sỉ nhục và nghi ngờ. Người này ta không nhận, Hoa Quốc tốt nhất cũng không nên nhận"

Cố gia công khai từ chối nhận nhi nữ, hoàng hậu không còn chỗ chống lưng nhưng ....Quốc Sư không cho phế.

Quốc Sư tiến vào, văn võ bá quan tức thì hành lễ;"Bái kiến Quốc Sư đại nhân"

Hoàng đế cũng đứng dậy gọi một tiếng:"Quốc Sư"

Rồi ra lệnh:"Mau mang ghế ra mời Quốc Sư ngồi"

Quốc Sư giơ tay lên ra lệnh:"'Khỏi"



Công công nghe lệnh, lời Quốc Sư có quyền lực hơn lời hoàng đế mà. Quốc Sư:"Phế hậu là việc thất đức nhất, hưu thê là việc làm khốn nạn nhất. Hoàng hậu là chính thê của ngài, ngài được bỏ thiếp nhưng không được phép bỏ thê. Nếu bệ hạ dám phế hậu ta cũng dám phế đế"

Hoàng đế bước xuống, ngài nói:"Quốc Sư....con dám phế hậu, người phế con đi"

Nội chỉ một câu đấy, Quốc Sư vung tay tát Hoàng Đế, triều thần không có cảm xúc hoang mang gì, vẻ mặt vẫn như cũ. Hoàng Đế quỳ xuống trước mặt Quốc Sư, ngài nói:"Sư phụ...cầu người, con không thể"

Triều thần xôn xao bàn tán, Quốc Sư:"Ta sẽ không vì ngươi là đồ đệ mà thiên vị, toàn bộ văn võ bá quan ở đây đều là đồ đệ ta như ngươi vậy, ngươi chỉ là một trong số đồ đệ của ta thôi căn bản không thế khiến ta thiên vị""

Người đưa mắt sang thái giám, đối phương tức thì rời đi lấy đồ. Mãi một lúc sau liền mang ra ngọc tỉ truyền quốc, hai tay dâng cho Quốc Sư.

Hoàng Đế:"Sư..sư phụ?"

Quốc Sư:"Ngươi muốn phế hậu?"

Hoàng Đế:"Muốn"

Quốc Sư cầm lấy ngọc tỉ ném qua cho vị đứng đầu hàng, tuổi còn khá trẻ. Đối phương hoảng loạn chụp lấy, Quốc Sư:"Ngươi, từ nay là Hoàng Đế, còn ngươi phế thành thứ dân, gạch tên khỏi hoàng thất và Hoa Quốc"

Hoàng Đế im lặng đứng dậy từ từ bước ra khỏi Ngự Chính Điện. Quốc Sư:" Ngươi có muốn đổi ý không?"

Hoàng Đế:"Đồ đệ.. không đổi ý"

Quốc Sư: "Thôi vậy, quay lại đây, nếu ngươi đã cương quyết vậy thì cứ bỏ đi, ngươi vẫn là Hoàng Đế, ta chấp thuận mong muốn phế hậu của ngươi"

Hoàng Đế xoay đầu bước trở lại, người nhận ngọc tỉ hai tay dâng lại cho Hoàng Đế, thái giám thân cận nhận lấy.

Quốc Sư: "Có điều...đợi sứ thần về hẳn phế, giam Hoàng Hậu vào cung đã"



Ba ngày sau, sứ thần đến. Quốc Sư căn bản không để họ vào mắt, chỉ giả nữ dùng thân phận Huyền Quý Phi tới.

Sứ thần:"Nghe nói Huyền Quý Phi thông tuệ, là nhi nữ của Quốc Sư, không biết là có từng nghe qua Khuynh Thành Khúc và Khuynh Thành Vũ chưa?"

Huyền Quý Phi:"Đã từng nghe qua, phụ thân ta từng kể ta nghe"

Sứ thần:"Vậy người biết và múa chúng không?"

Huyền Quý Phi:"Bổn cung là người của bệ hạ nhưng lại là nhi nữ của phụ thân, bổn cung không muốn bệ hạ có muốn chiều ngươi cũng không dám ra lệnh"

Sứ thảm nghe xong nghiến răng nghiến lợi. Huyền Quý Phi:"Hay là như này đi, Tô công công ngươi đến Quốc Sư Điện gọi phụ thân bổn cung đến đây, phụ thân của bổn cung biết đàn múa, dù sao trước đây quân doanh không nhiều tiền thuê kĩ nữ, Thái Tổ ép phụ thân bổn cung phải học chúng hầu hạ ngài mỗi tối"

Sứ thần:"Quốc Sư chỉ có thể đàn múa cho Thái Tổ, thần là sứ thần ngoại quốc không dám nghe và nhìn, không dám đặt mình ngang Thái Tổ"

Huyền Quý Phi:"Vậy ngươi là cái thá gì mà dám hỏi câu đấy với bỗn cung?"

Hỏi có múa được không có đàn được không đương nhiên là có ý muốn người trổ tài nghệ. Sứ thần im bặt. Một giọng nói vang lên vọng vào:"Quốc Sư đại nhân đến"

Lời vừa dứt văn võ bá quan đều đứng dậy. Hoàng đế đứng dậy chạy vội về phía cửa. Quốc Sư vừa vào, văn võ bá quan đã hành lễ:"Bái kiến Quốc Sư đại nhân"

Huyền Quý Phi đứng dậy chạy chạy én, nàng lao vào lòng Quốc Sư mà ôm rồi gọi:"Cha"

Quốc Sư khẽ gật đầu ra hiệu bình thân rồi mang theo "nhi nữ" về chỗ riêng. Thân là Quý Phi của hoàng đế không ngồi cạnh hoàng đế mà ngồi cạnh Quốc Sư nhìn cũng biết thế lực của Quốc Sư rộng đến mức nào.

Chuyện này xảy ra vì Thái Tổ, ngài thấy Quốc Sư dù xuất thân từ quân doanh từng đánh nhiều trận chiến nhưng thân vẫn mềm yếu nhìn như đụng nhẹ là đổ nên ra rất nhiều luật bảo vệ cũng ép con cháu quý tộc đến tuổi bắt buộc phải vào cung học mười năm, hoàng tử và cung chúa cũng phải đến học, đây là bắt buộc. Thế nên các thế gia đều đứng phe Quốc Sư, Hoàng Đế e sợ gọi một tiếng sư phụ, Hoa Quốc coi Quốc Sư là thần sống mà tôn thờ.