Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu

Chương 62: Độ kiếp (2)_Cuối



Tan triều đã ở cạnh Hàn Quý Phi, so với vị Tạ Phi trước đây mập mờ với hoàng đế thì có phần.... nhiều sủng ái hơn, tan triều ở cạnh Quý Phi xử lí tấu chương, tối cũng ngủ cùng Quý Phi, thái y lâu nay chế thuốc khiến nam tử sinh con, lần này cũng tăng tốc mang thuốc đến, nhưng người uống lại là hoàng đế.

Hay tin bản thân có thai liền vội vàng giao việc nhiếp chính cho thái hậu đưa Quý Phi rời cung ngay đến ngoại ô ngay, theo sau chí có hai cung nữ và một thái y.

Hài tử ra đời là lúc mà hai cung nữ và thái y kìa bị giết, Quý Phi ằm hai đứa trẻ song sinh quay về cung, xuống chiếu phong hậu.

Đợi hoàng tử năm tuổi, hoàng để thoái vị để nhi tử đăng cơ, giao quyền vào tay thái hậu, người ngơ ra không hiểu chuyện gì lúc bình tĩnh lại thì thái thượng hoàng đã đế bà là làm thái hoàng thái hậu rồi. Thái thượng hoàng mang theo thái hậu đến ngoại ô sinh sống.

Mỗi ngày, Thẩm Hàn là người cày ruộng bán rau trong làng, kiếm tiền mua đồ ăn về. Thẩm Quân nằm bẹp trong phòng không dậy nổi. Mỗi ngày chính là mỗi ngày, đêm nào cũng hoan ái đến gần sáng mới được nghỉ ngơi.

Đến năm bốn mươi tuổi thì ngừng, hắn đã năm mươi không thể hành y được, y cũng yếu rồi.

Họ ngày ngày trồng rau nuôi cá sống qua ngày. Cùng nhau uống rượu ngắm trăng ngâm thơ, cùng nhau dùng bữa. Y rất muốn kiếp sau vẫn ở cạnh hắn, hắn cũng vậy.

Họ ở cạnh nhau đi qua bốn mùa. Đông đến thu đi, ngồi trước cửa họ cùng nhau nhìn tuyết rơi, Thẩm Quân:"Lại một mùa tuyết rơi rồi, ca ca, ta nhớ mùa đông năm đó, năm ta mười hai tuổi bị nhị hoàng tử đẩy xuống hồ sen, là huynh ở gần đó vội vàng chạy đến kéo ta lên ôm về"

Hắn xoa đầu y bảo:"Thái y nói may mà kéo lên kịp thời nếu không sẽ đông cứng kinh mạch, mẫu hậu đệ lúc ấy mới quan tâm đến ta hơn vì ta đã cứu đệ"

Y hỏi:"Vậy huynh nhớ năm ta mười sáu không? Lần ta bị nhị hoàng tử bắn bị thương trong lễ săn bắn ấy"

Thẩm Hàn trả lời:"Ta đương nhiên nhớ rõ, ta luôn đi phía sau đệ, đệ bị hắn bắn ta phẫn nộ bắn hắn suýt chết, phụ hoàng trách mắng ta muốn tranh hoàng vị mà giết hoàng đệ, ta cãi lại y ta bảo hắn bắn đệ ta tức ta mới bắn hắn thay đệ trả thù. Phụ hoàng im lặng không nói gì, nghe nói hắn sau đó bị cấm túc cắt bổng lộc nửa năm, đệ bị thương ban ngày không thèm chú ý đến ta, ta muốn ằm đệ về đệ giãy dụa ta phải đe doạ đệ thì đệ mới để ta bế về, vừa vào trong lều không có người ngoài đã bám lấy ta khóc lóc nói đau"

Hắn bật cười bảo:"Khi có hai chúng ta thì đệ vẫn dễ thương hơn khi có người ngoài, dù vậy cho dù đệ có như thế nào chăng nữa thì với ta, đệ vẫn luôn là người trong lòng của ta"

Hắn hôn y rồi nói:"Tiểu Quân, ta yêu đệ"



Thẩm Quân mỉm cười bảo:"Ta cũng yêu huynh ca ca"

Năm hắn bảy mươi tuối, y bệnh nặng qua đời, hắn viết thư về cung, hoàng để vội đến, đến nơi căn nhà không có ai cả, bước vào trong mới hiểu, cả hai đều đã mất rồi, cả hai nằm cạnh nhau, đôi bàn tay nắm chặt không buông lỏng. Hoàng đế an táng cả hai cùng với nhau trong một lăng, chuyện tình của họ không ai biết cả nhưng họ vẫn ca tụng bởi vì trên đời này không có cặp phu phu hay phu thê nào đến lúc chết lại chết cùng nhau, lúc chết còn nắm chặt bàn tay nhau không buông lỏng.

Thiên Đình, tiếng phượng hoàng vang lên, một con phượng hoàng xuất hiện từ Phượng Đài bay thẳng đến nơi trở về sau độ kiếp của bách tiên. Bách tiên xôn xao lao đến, người xuất hiện là y, bách tiên quỳ xuống hành lễ, họ nói: "Chúng thần bái kiến thiên đế bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an"

Vân Thiên trầm giọng bảo:"Miễn lễ, lui đi"

Toàn bộ bách tiên đứng dậy rời đi ngay, độ kiếp là thái tử, độ kiếp xong là thiên đế. Thiên Đế phụ đế y đã thoái vị nhường ngôi mang theo mẫu hậu y về Phượng tộc sống rồi. Y nhảy từ Thiên Đình xuống đáp xuống đất, đổi một thân bạch y, ngồi trên một ngọn đồi, dưới một cây đào vạn năm.

Chỉ một lúc sau một nam tử hắc y thấp thoáng đến gần, y đứng dậy, lao nhanh đến, vừa chạy vừa reo lên:" Ca ca, huynh đến rồi"

Đối phương là Cố Tử, hắn đón lấy y đang lao đến, bế lên ôm trong lòng rồi bảo:"Ta đến đón đệ rồi đây"

Y mỉm cười bảo: "Chúng ta mau đi thôi, trong túi ta có một viên đan dược có thể giúp sinh hài tử, chúng ta đi sinh con"

Cố Tử đáp ngay:"Được, chúng ta mau đi thôi"

Cố Tử là Quỷ Vương là Thẩm Hàn cũng là Hàn Uyên mà Vân Thiên là Thiên Đế cũng là Thẩm Quân, họ đời trước hay đời này hay độ kiếp đều vẫn là một đôi. Thiên Đạo phía trên nhìn xuống, gương mặt không có chút cảm xúc nào, ngài bảo:"Vừa về không đến gặp sinh phụ sinh mẫu hay dưỡng phụ đã đến gặp phu quân đòi sinh con, chẳng ra hệ thống gì cả"

Chỉ đỏ của cả hai không phải do Nguyệt Lão nối mà là Thiên Đạo ban cho, chỉ đỏ của thế gian làm bằng máu

Nguyệt Lão rất mỏng và dễ cắt bởi một chén Vong Tình Thủỷ, chỉ đỏ của họ được Thiên Đạo nối lại bằng sợi thép chắc chắn vĩnh viễn không thể cắt.