Năm ngoái, Chu Diệc Mạch luôn bề bộn nhiều việc, bận rộn đến mức Chu Noãn chỉ được gặp anh buổi tối lúc ngủ. Thường ngày anh bận đến bảy tám giờ mới về nhà, đến tối lại vào thư phòng, mãi đến gần rạng sáng mới lên giường nhẹ nhàng ôm cô ngủ.
Chu Noãn có hơi đau lòng... Thời gian đó anh gầy đi không ít.
Gương mặt anh vốn đã mê người, nay gầy đi lại thêm phần góc cạnh, đúng là yêu tinh.
Đêm nay Chu Diệc Mạch cũng làm việc ở thư phòng, Chu Noãn nằm trên giường trừn trọc mãi không ngủ được. Cô bèn mặc áo khoác vào, sợ đánh thức dì Lý và Tuế Tuế nên rón ra rón rén chạy đến phòng bếp lầu dưới mò mẫm.
Hâm nóng canh gà buổi tối lên, lại lấy mì trong tủ ra, cô nấu một bữa ăn khuya cho Chu Diệc Mạch.
Lúc cô bưng bát mì nóng hừng hực vào thư phòng, Chu Diệc Mạch đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Ngửi thấy mùi thơm, anh mới rời mắt khỏi màn hình, nhìn sang Chu Noãn với bát mì trên tay.
Chu Noãn bưng mì đặt bên cạnh anh, sắp xếp lại những tờ giấy A4 trên bàn với những thuật ngữ chuyên ngành chi chít mà cô không hiểu để dành chỗ cho anh ăn mì. Cô cũng không dám quấy rầy, nếu làm rối loạn suy nghĩ của anh thì hỏng.
"Ăn mì đi... Anh còn phải làm việc rất lâu nữa mà." Chu Noãn dịu dàng nói.
Chu Diệc Mạch cười khẽ, anh xích ghế sang bên phải đến trước cái tô rồi nhấp một hớp nước dùng ấm, cả người cũng nóng lên theo.
"Em đến đây ngồi đi." Chu Diệc Mạch vỗ vào chỗ trống bên người mình.
Chu Noãn hồ nghi nhìn cái ghế dựa cũng không quá lớn kia.
Nếu cô ngồi vào thì hai người phải chen nhau.
"Mình anh ngồi đi, em nhìn anh ăn xong rồi đi ngủ luôn." Chu Noãn nhìn sườn mặt đẹp như tượng khắc và phần tóc trước trán mềm mại.
Chu Noãn nhịn không được lấy tay chạm khẽ vào mái tóc anh rồi luồn vào ngọn tóc. Cảm giác trên tay... rất tốt.
Chu Diệc Mạch ngẩng đầu nhìn cô, Chu Noãn cười: "Anh ăn tiếp đi, em không làm phiền anh nữa."
Chu Noãn rút tay ra, thầm ghi nhớ cảm giác trên mỗi đầu ngón tay.
Chu Diệc Mạch ăn hết sạch bát mì, không chừa lại chút nước dùng nào.
"Mùi vị có được không?" Chu Noãn nhìn bát trống không hỏi, cô thực sự không giỏi chuyện bếp núc lắm.
Chu Diệc Mạch dùng khăn giấy lau miệng, nắm cổ tay cô rồi kéo cô vào lòng.
Chu Noãn thuận thế ngồi trên đùi Chu Diệc Mạch.
"Rất ngon." Anh vui vẻ nói.
Chu Noãn hơi mất tự nhiên, được rồi, mới vừa rồi cô không chịu ngồi trên ghế, bây giờ lại ngồi trên một cái đệm thịt tự nhiên.
Chu Diệc Mạch vòng tay qua eo cô, Chu Noãn một tay thuận thế ôm cổ anh, chóp mũi Chu Diệc Mạch cọ tới cọ lui trên cần cổ cô, hơi thở ấm áp khiến mỗi tế bào trên người Chu Noãn như dựng đứng cả lên.
Rất ghẹo người...
Chu Noãn muốn dời đi lực chú ý nên nghiêng đầu nhìn về phía màn hình máy tính, lại quay đầu hỏi Chu Diệc Mạch: "Gần đây anh đang bận gì thế?"
Chu Diệc Mạch đaps ngay: "Một kế hoạch mới, liên quan tới bệnh hở hàm ếch bẩm sinh ở trẻ em."
Chu Noãn gật đầu, xem ra lại là một việc tốt.
"Cố gắng lên." Cô ghé vào tai anh động viên.
Chu Diệc Mạch nhếch miệng: "Được."
Chu Noãn ngồi trên người anh, ghế tựa lại hơi ngửa về phía sau, bây giờ cả người cô đều dựa lên người Chu Diệc Mạch. Anh dần nhìn lên trên, Chu Noãn thấy hơi thở bên cổ mình nhạt dần, vừa ngẩng đầu thì Chu Diệc Mạch đã dừng lại trên môi cô, đầu lưỡi tiến vào cuốn lấy lưỡi cô, cắn nhẹ.
Bàn tay to lớn ấm áp anh vẫn để bên hông cô từ từ tiến vào trong áo ngủ, phía trong không có ràng buộc gì khác nên anh có thể tuỳ ý vuốt ve, đùa bỡn.
Chu Noãn chỉ có thể rên khẽ, không nói được lời nào.
Chu Diệc Mạch cởi áo khoác mặc bên ngoài Chu Noãn ra, tùy ý ném xuống đất. Khi áo ngủ bị đẩy lên, Chu Noãn run lên khi thấy da thịt chợt lạnh hẳn, bấy giờ Chu Diệc Mạch mới dừng lại.
Hai người đều thở hổn hển, Chu Diệc Mạch sợ cô cảm lạnh nên vội vàng giúp cô kéo áo ngủ xuống, khom lưng nhặt áo khoác trên đất lên, nghiêm túc giúp cô mặc lại. Anh còn chưa thỏa mãn, lại cắn môi dưới cô một cái rồi mới nói giọng khàn khàn: "Em mau đi ngủ đi..."
Tuy thư phòng có bật điều hòa, nhưng vẫn hơi lạnh, không ấm áp như phòng ngủ.
Chu Diệc Mạch nghĩ hôm nào nên gọi người đến sửa điều hòa thư phòng một chút.
Tim Chu Noãn đập thình thịch, cô xấu hổ gật đầu, dịu dàng nói: "Em đi về đây."
Sau đó cô rảo bước ra khỏi phòng, Chu Diệc Mạch bật cười nhìn bóng lưng xấu hổ của cô.
Mới vừa đi ra cửa thư phòng, Chu Noãn lại quay lại, mặt đỏ bừng cầm bát mì lên rồi lẩm bẩm: "Anh nếu nhịn không được... Thì quay về ngủ sớm một chút đi..."
Dứt lời, mặt đỏ như quả cà chua lại chạy ra ngoài.
Chu Diệc Mạch nâng tay phải lên, để trên trán mình, dở khóc dở cười. Lúc nãy hình như anh suýt nữa đã không nhịn được "ăn" cô ngay trong thư phòng, trong đầu hiện ra bốn chữ – mặt người dạ thú.
Chu Diệc Mạch cười ngồi thẳng dậy, đôi mắt màu hổ phách lại lần nữa nhìn chằm chằm màn hình, anh bắt đầu chăm chỉ làm việc lại, nét vui vẻ trên mặt lại chưa hề phai đi.
Hôm sau, Chu Diệc Mạch vẫn dậy sớm hơn Chu Noãn.
Chu Diệc Mạch đang sắp xếp lại báo cáo đồ đạc phải dùng hôm nay trong thư phòng thì Tuế Tuế vọt vào ôm đùi anh.
Chu Diệc Mạch cười ôm lấy Tuế Tuế: Chào buổi sáng, Tuế Tuế.
Tuế Tuế dùng thủ ngữ: Chào buổi sáng bố ~
Tuế Tuế: Bố ơi, bà Lý bảo con gọi bố xuống ăn sáng~
Chu Diệc Mạch đưa tay nhéo mũi con bé: Được.
Chu Diệc Mạch gác lại túi công văn trong tay, Chu Noãn cũng rửa mặt chải đầu xong, đi tới thư phòng. Thấy Chu Diệc Mạch còn chưa sắp xếp xong đồ đạc, cô nói: "Có cần em giúp một tay không?"
Chu Diệc Mạch nói: "Em giúp anh bỏ văn kiện trên bàn và USB vào trong túi là được."
"Vâng." Chu Noãn đi tới bên cạnh Chu Diệc Mạch: "Anh mau dẫn Tuế Tuế đi ăn sáng nhanh đi, em tới ngay."
"Ừm."
Chu Diệc Mạch bế Tuế Tuế xuống lầu, Chu Noãn nghiêm túc sắp xếp tài liệu trong tay.
"Hai giờ chiều nay anh sẽ báo cáo xong, đến lúc đó có thời gian ở bên hai mẹ con rồi." Chu Diệc Mạch cười nói, ngón tay thon dài kẹp chiếc đũa, cẩn thận giúp Chu Noãn lựa ớt trong món dưa chuột muối ra.
Chu Noãn mừng rỡ: "Sau hôm nay anh cũng không cần thức khuya nữa đúng không?"
"Ừ." Chu Diệc Mạch gật đầu, anh tin bản thân mình.
Trước khi ra cửa, Chu Noãn đưa túi công văn cho anh, Chu Diệc Mạch hôn lên trán cô một cái như thường: "Ngoan."
Tuế Tuế nhảy lên: Bố ơi, hôn mẹ xong còn có cục cưng mà!
Chu Diệc Mạch ngồi xổm xuống, cũng hôn lên trán con bé một cái: "Tuế Tuế cũng ngoan."
Sau bữa trưa, Chu Noãn đang dạy Tuế Tuế đàn dương cầm thì điện thoại di động vang lên, cô nhìn thấy người gọi thì bắt máy ngay: "Alo, Diệc Mạch à?"
"Noãn Noãn, em ở nhà à?" Chu Diệc Mạch thản nhiên hỏi.
"Vâng, em đang ở nhà."
"Buổi sáng anh quên mất, có một tập tài liệu rất quan trọng, màu xanh, đặt ở tầng thứ hai trên kệ sách trong thư phòng. Em có thể đưa đến bệnh viện giúp anh trước hai giờ được không?" Bên đầu kia điện thoại có hơi ồn ào, sau một lát âm thanh của Chu Diệc Mạch lại truyền tới: "Anh bây giờ có một bệnh nhân cần điều trị gấp, không thể về nhà được." Anh nói tiếp.
"Được."
Chu Noãn cúp điện thoại, dặn dì Lý chơi với Tuế Tuế rồi vội vội vàng vàng chạy tới thư phòng, tìm tập tài liệu màu lam kia.
Cô cất tài liệu vào túi rồi ra khỏi nhà.
Dì Lý nhớ tới gì đó, định gọi cô nhưng Chu Noãn đã đi xa rồi.
"Noãn Noãn, hôm nay có mưa rào đấy, ô..."
Cô không cầm ô.
Dì Lý hơi lo lắng, mong cô đừng dính mưa, sức khoẻ Noãn Noãn không tốt.
Khi Chu Noãn vừa lên taxi thì trời đang quang đãng bỗng hoá âm u. Nhìn ra ngoài trời qua lớp cửa sổ xe mờ, cô hơi cau mày.
Cô lo lắng nhìn cái túi bên cạnh, mong sẽ đến bệnh viện trước khi trời mưa.
Chu Diệc Mạch xử lý xong một bệnh nhân vừa đến khám gấp thì chợt nghe hai y tá nói bên ngoài mưa rất to, là trận mưa lớn đầu tiên mùa đông năm nay. Mùa đông tiết trời vốn lạnh, bên ngoài bây giờ quả thật là lạnh như hầm băng.
Chu Diệc Mạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, anh không thể nhìn rõ cảnh vật ngoài cửa sổ. Âm thanh hạt mưa đánh vào lớp cửa kính làm người hoang mang.
Điện thoại di động rung lên trong túi áo rung lên, Chu Diệc Mạch hoàn hồn, lấy điện thoại ra.
"Alo? Noãn Noãn à?"
"Diệc Mạch, em đến rồi... Ở thang máy phía đông..." Âm thanh bên đầu kia điện thoại nhẹ nhàng mà yếu ớt, giọng nói run lên khiến anh lo lắng bồn chồn.
Chu Diệc Mạch nhíu mày, vội vàng chạy xuống.
Trên đường đi về phía thang máy phía đông, Chu Diệc Mạch nghĩ Chu Noãn có phải mặc rất phong phanh không, cả người có run rẩy như một con thỏ bị đông cứng không.
Nhưng những gì anh nhìn thấy còn tệ hơn tưởng tượng.
Chết tiệt.
Trong tầng một rộng lớn, ở thang máy phía đông, Chu Noãn toàn thân ướt đẫm, mái tóc dài ướt đẫm dán lên gò má, môi lạnh tím tái, sắc mặt trắng bệch, trước ngực còn che chở một túi giấy.
Chu Diệc Mạch cau mày chạy đến bên người cô, không khí xung quanh lạnh dần đến mức đóng băng.
"Tài liệu đây..." Chu Noãn đưa cho anh.
Chu Diệc Mạch không thèm liếc mắt nhìn tài liệu lấy một cái, anh vội vàng kéo cô vào lòng rồi siết chặt vòng tay, khuôn mặt dán lên mái tóc ẩm ướt, hai mắt nhắm nghiền.
Anh đau lòng, đau lòng muốn chết.
Nếu biết cô sẽ dầm mưa như vậy, anh thà không nói cô đưa tài liệu đến.
Người đến người đi, phần lớn mọi người cũng không nhịn được dừng chân liếc xem bọn họ, cái ôm này sao mà nặng trĩu.
Chu Noãn cảm thấy ánh mắt mọi người, cô bèn thử đẩy Chu Diệc Mạch ra, khẽ nói: "Diệc Mạch, cứ thế này thì quần áo anh ướt luôn đấy."
Chu Diệc Mạch buông cô ra, lạnh lùng nói: "Vậy còn em thì sao?" Cô bây giờ thế này còn muốn nghĩ cho anh, cô không biết dáng vẻ cô khi nãy làm anh uốn thót tim hay sao.
"Em..." Chu Noãn mím môi, hình như không khí không tốt lắm nhỉ...
"Anh tức giận à?" Trên gương mặt tái nhợt của cô hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Chu Diệc Mạch không nói, sắc mặt như sương giá.
Chu Noãn cắn môi: Giận thật rồi...
Chu Noãn nhắm mắt lại, tủi thân quá...
Cô cũng không ngờ vừa đến bệnh viện, chỉ đi bộ mấy trăm mét từ taxi vào thì mưa ập xuống, cô thậm chí còn không có cơ hội tránh đi. Trong nháy mắt cô đã ướt đẫm, đã vậy rồi, cô dứt khoát xông tới luôn. Kết quả vừa vào bệnh viện, bốc đồng qua đi, lạnh lẽo kéo tới, chân cô đông cứng lại, muốn đi cũng không được.
Suy nghĩ một chút, Chu Noãn cảm giác đầu vai trầm xuống, áo blouse rơi lên người cô, sau đó có những ngón tay ấm áp vén tóc ướt cho cô, lòng bàn tay ấm áp lau nước mưa trên má cô, cô còn chưa kịp ngẩng đầu suy nghĩ đã bị Chu Diệc Mạch ấn vào trong lồng ngực rắn chắc.
"Đồ ngốc."
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng cực kì vang lên.
Cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của anh.