Editor: YuuSở Mặc đúng bên cạnh bồn hoa nhỏ nhìn anh trai Sở Từ của mình rời khỏi trường học.
“Ra đi.” Giọng nói của Sở Mặc vang lên: “Như vậy rồi mà vẫn còn lo lắng cho anh sao?” Cậu quay lại nhìn Vân Khê đang trốn sau cây đa.
Vân Khê cắn môi, bước ra, vết thương trên đùi còn chưa khỏi hẳn, lúc cô đi vẫn còn khập khiễng.
“Để anh đỡ em.” Sở Mặc giơ tay ra muốn đỡ cô, nhưng lại bị Vân Khê nhẹ nhàng đẩy ra.
Hai tay cậu treo lơ lửng trong không trung.
Bầu không khí dường như ngưng lại vài giây.
Vân Khê cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sự đột ngột, cô nhìn trái nhìn phải một vòng, phát hiện xung quanh không có ai, lúc này mới trộm nắm lấy tay Sở Mặc.
“Xin lỗi cậu.” Vân Khê vội vàng giải thích. Cô thấy sắc mặt Sở Mặc tối sầm lại một chút, lập tức có chút luống cuống: “Tôi sợ trong trường có người nhìn thấy…”
Sở Mặc lặng lẽ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay cô, cậu chớp hạ lông mi, khóe miệng để lộ ra một vòng cung đi xuống, cằm căng chặt.
Cậu không vui.
Vân Khê ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi cảm xúc trên mặt Sở Mặc. Cô lại nhìn bốn phía xung quanh, không thấy xung quanh có một ai, lúc này mới lén lút vươn tay ra, câu lấy ngón út của Sở Mặc.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ.
Những ngón tay trắng nõn, mềm mại của cô từ từ tiến tới lòng bàn tay cậu, còn nhẹ nhàng vuốt ve, như là muốn nịnh nọt một chút, cô còn dịu dàng nói với cậu: “Sở Mặc…”
Biểu cảm trên mặt Sở Mặt cũng hơi buông lỏng.
Dường như Vân Khê đã tìm được bí quyết lấy lòng Sở Mặc.
Giống như là vuốt ve một con mèo.
Giống như là một con mèo vàng kiêu ngạo.
Cần ai đó dỗ dành.
“A Mặc…” Cô khẽ gọi tên cậu: “Giận tôi sao…” Đầu ngón tay cô gõ nhịp nhàng trong lòng bàn tay cậu.
Cậu trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ tinh tế của cô.
Rõ ràng trong lòng đã mềm rồi, nhưng vẫn không thể cúi đầu xuống được.
Đáy mắt Vân Khê hiện lên một nụ cười. Cô mím môi, nhón chân lên, nhanh chóng in một nụ hôn lên đôi môi mỏng của cậu.
Mang theo mùi hương của hoa sơn chi, lại hòa quyện cùng mùi hoa cúc nhỏ.
Tươi mát mà ngọt lành.
Sở Mặc bị hôn bất thình lình có chút sửng sốt. Gương mặt trắng nõn của cậu hơi đỏ ửng, đôi mắt cũng dịu lại, giống như một con mèo vàng được người khác vuốt ve cái bụng của mình.
Không chỉ có vậy, Vân Khê vẫn nhón mũi chân, cố gắng kề sát môi mình vào tai cậu.
Cô thì thầm vào tai cậu: “Sở Mặc, cậu cúi xuống đi.”
Vân Khê vươn tay mình ra, xoa xoa cái đầu xù xù của Sở Mặc hai cái, cô nói với cậu: “Ngoan.”
“Đừng tức giận.”
“Tan học mời cậu đi uống trà sữa.”
“Không cho thêm đường vào cốc của cậu.”
Như là đang dỗ dành một con mèo vàng lớn.
Hứa với cậu, chỉ cần ngoan ngoãn, sẽ mang thịt tới cho cậu.
Nhưng cậu cũng chỉ có thể nhìn mà không ăn được, trong lòng có chút bất mãn. Thật sự được cô vuốt ve như vậy, cảm xúc tức giận cũng dịu đi, rồi tan thành mây khói.
Vân Khê nhìn tâm trạng của Sở Mặc chậm rãi xoay chuyển, cô cười với cậu, nói: “Đi với tôi.” Nói xong còn nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đi vào chỗ sâu nhất của con đường có mấy cái bồn hoa nhỏ.
Thẳng đến khi khắp nơi đều là cây cối um tùm, hơn nữa còn là nơi không có người phát hiện mới dừng lại.
Lúc này cô mới yên tâm, nhưng ngay sau đó lại lo lắng, hỏi: “Chủ nhiệm lớp có làm gì cậu không? Anh trai cậu đâu? Anh ấy giận cậu sao?” Giọng điệu đầy lo lắng cho cậu.
Một tay Sở Mặc đút vào trong túi quần, cậu dựa vào vách tường, nhìn Vân Khê chỉ cao tới ngực mình.
“Chú lùn nhỏ, quan tâm đến anh nhiều vậy sao?” Trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Yên tâm đi, anh là Sở Mặc.” Cậu vươn tay ra chạm vào mái tóc dài của cô.
Không ai có thể làm gì cậu cả, giáo viên không thể, anh trai cậu càng không thể.
Chỉ có chú lùn nhỏ trước mặt mới có thể hành hạ cậu. Không cần để lộ sự vui mừng trên nét mặt, chỉ cần một ánh mắt thoáng qua, cậu liền có thể run sợ cả nửa ngày.
Vân Khê ngẩng đầu lên, cô hỏi cậu: “Thật sự không có việc gì sao?” Cô không tin chủ nhiệm lớp sẽ buông tha cho cậu dễ dàng như vậy.
“Ừ.” Đầu ngón tay của Sở Mặc quyến luyến mà vuốt ve cái má cô, mịn màng, lại còn đàn hồi nữa: “Chỉ phải kiểm điểm trước toàn trường vào thứ hai tới thôi.”
Cũng không đề cập tới việc giữ lại ở trong trường để theo dõi tình hình.
Bởi vì ngay cả khi cậu thật sự nông nổi đến mức bị đuổi khỏi trường, anh trai cậu vẫn luôn có cách để cậu có thể ở lại trường này và học hết cấp ba.
Vân Khê nghe Sở Mặc nói vậy lập tức nhíu mày lại. Trong mắt tràn ngập sự lo lắng: “Hôm nay cậu không nộp bản kiểm điểm sao? Nếu không, để tôi viết giúp cậu một bản nhé?” Cô đã viết bản kiểm điểm 3000 tốt một lần rồi, lần sau chắc chắn vẫn có thể làm được.
Đôi mắt đen của Sở Mặc chạm vào trái tim cô, hốc mắt sâu thẳm, đuôi mắt thon dài mà lười biếng. Cậu đứng thẳng lưng, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu đen khiến cô không khỏi lo lắng cậu sẽ bị lạnh.
“Không cần.” Cậu khẽ mở miệng: “Anh sẽ tự làm điều đó.” Cậu ôm cô vào trong lòng, cái cằm nhọn nhọn đặt ở trên vai cô: “Lại đây cho anh ôm một cái.” Giọng nói của cậu mang theo sự ủ rũ.
“Mệt.” Giọng nói của cậu có chút rầu rĩ, còn có chút khàn khàn, trầm thấp mà giàu cảm xúc: “Ngày hôm qua thức khuya viết bản kiểm điểm nên không ngủ nhiều lắm.” Cậu làm nũng với cô, đoán chắc cô sẽ mềm lòng.
Quả nhiên, cô thực sự mềm lòng.
“Cho nên, ngày hôm qua không trả lời tin nhắn của tôi vì bận viết bản kiểm điểm sao?” Cô đưa tay lên chạm vào tóc mái trên trán cậu: “Lần sau tôi sẽ viết giúp cậu.” Cô hứa với cậu.
Cậu chôn sâu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu mùi hương trên cổ cô, thoải mái độc chiếm sự dịu dàng của cô.
Thân thể mềm mại của cô dán sát người cậu, độ phù hợp là một trăm phần trăm.
Ngón tay còn không ngừng dao động ở bên hông cô.
Mặc dù đêm qua không trả lời lại tin nhắn của cô là bởi vì anh cậu tức giận không hiểu vì sao bị gọi phụ huynh tới. Sau đó cậu bực dọc đi tiệm net cùng với bọn Đàm Thiên chơi game cả đêm, nhưng…
Ở trước mặt cô, tốt hơn hết vẫn phải xây dựng bộ dạng thảm thương của mình. Trong đáy lòng cậu thầm nói, hừm, lát nữa về lớp phải bịt mồm bọn Đàm Thiên lại, không thể để lộ ra được.
“Không được ngồi sau em nữa.” Cậu buồn rầu nói, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào làn da mẫn cảm trên cổ cô.
Không thể vừa mở mắt sau cơn buồn ngủ là nhìn thấy cái lưng thẳng của cô, không thể nghe thấy giọng nói mềm mại của cô lúc nói chuyện ở trong lớp, càng không thể giúp cô lấy nước nóng lúc đi uống nước nữa.
Đến cả việc nói chuyện với cô ở trong lớp cũng đều phải cận thận.
Khó chịu.
Trở lại phòng học.
Vân Khê cùng Sở Mặc một trước một sau đi vào trong phòng học.
Lớp học vốn đang sôi nổi lập tức im lặng. Trong sự im lặng đó, mọi người đều tập trung ánh mắt vào Vân Khê và Sở Mặc, trong mắt tràn ngập sự tò mò không cần nói ra cũng biết được.
Nhưng không ai dám tiến tới để dò hỏi.
Bởi vì đôi mắt Sở Mặc đã để lộ ra một cái nhìn khiến người khác nhìn vào lập tức quay đầu lại mà đi xa ngàn vạn dặm.
Cả người cậu dường như đang kêu gào: Cút xa một chút.
Mọi người đều tự giác tránh xa cậu ra, không dám nhìn vào cậu nữa.
Đáy lòng Sở Mặc bởi vì phải chuyển chỗ khỏi phía sau Vân Khê mà vô cùng khó chịu.
Bởi vậy, tiếng động thu dọn đồ đạc trong lớp học yên tĩnh có chút ồn ào.
Lâm Manh Manh nhìn Vân Khê ngồi xuống ghế.
Cô ấy thì thầm hỏi cô: “Có chuyện gì vậy? Giáo viên đã xử lý như thế nào?” Cô ấy quan tâm hỏi Vân Khê, chỉ sợ hành vi không đáng tin cậy của Sở Mặc sẽ làm liên lụy tới Vân Khê.
Vân Khê lắc đầu, nói: “Tớ thì không sao.”
“Chỉ có Sở Mặc bị phê bình, đổi chỗ ngồi, còn phải tự kiểm điểm dưới cờ vào thứ hai tới.”
Đôi mắt của Lâm Manh Manh đều mở to ra, cô ấy bật cười: “Tuyệt, hiếm khi thấy Sở Mặc ăn một vố đau như vậy.” Thật sự rất sảng khoái.
“Nhưng mà giáo viên nói những lời khó nghe như vậy, cậu ta đều có thể nhẫn nhịn được sao?” Lâm Manh Manh có chút khó tin. Cô ấy không nghĩ Sở Mặc có thể nén cơn tức giận như vậy được. Giáo viên nói Vân Khê với cậu như vậy, còn bắt cậu đi kiểm điểm trước toàn trường. Sở Mặc cứ như vậy mà bịt mũi lại nhận sao?
Tại sao cô ấy thấy điều đó không thể tin được nhỉ?
Sở Mặc đeo chiếc cặp màu đen một cách lỏng lẻo trên vai, miệng còn nhai kẹo cao su, thờ ơ bước tới ngồi xuống phía sau Lưu Oánh Oánh.
Chỗ đó còn có một nam sinh đang tìm Lưu Oánh Oánh để nói chuyện phiếm.
“Tránh ra.” Cậu không kiên nhẫn, nói.
Nam sinh kia mặt mũi xám xịt mà rời đi.
Lưu Oánh Oánh ngồi ở trên ghế cảm thấy ngây ngất.
Nam thần đang ngồi ở phía sau mình.
Gần quan được ban lộc. Nhớ trước đây, Vân Khê không phải vì vậy nên mới được Sở Mặc coi trọng sao.
Cô ấy lập tức cố tình buông đuôi ngựa của mình xuống, hơn nữa còn để mái tóc dài ra phía đằng sau.
Sở Mặc thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên. Sau khi ngồi xuống, cậu nằm bò ra bàn rồi ngủ thiếp đi.
Căn bản cũng không thèm để ý người ngồi phía trước mình là ai.
Thẳng đến khi Vương Khả Thần ngồi xuống phía sau Vân Khê, là chỗ ngồi ban đầu của Sở Mặc.
Lâm Manh Manh nhìn thấy chỗ ngồi phía sau đã bị chiếm cứ, cô ấy nhướng mày, hỏi: “Giáo viên để cậu ngồi đây sao?” Thật kỳ lạ.
Một người đi, người khác lại đến.
Vương Khả Thần gật đầu.
Cậu ta cười với Vân Khê, nói: “Vân Khê, về sau mong cậu chỉ giáo nhiều. Lúc nào có câu hỏi tiếng Anh không giải được, tôi sẽ hỏi cậu.” Vừa nói vừa rút sách giáo khoa trong cặp sách ra.
Vân Khê mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhưng Đàm Thiên cách Vân Khê một lối đi nhỏ ở giữa thấy vậy, nói một câu ý tứ không rõ ràng: “Ai da, thân thủ mày cũng nhanh đấy người anh em. Anh Mặc vừa rời đi, mày lập tức chuyển tới.”
Ngay cả Vương Kiêu Dương ngồi phía trước Vân Khê nghe thấy được, cũng không nhịn được mà quay lại liếc mắt với Vương Khả Thần một cái.
Cảm xúc ở đáy mắt đầy ý tứ.
Vương Khả Thần bình thường vốn chướng mắt với đám học sinh đi cửa sau vào như bọn Đàm Thiên. Bởi vậy nghe Đàm Thiên nói vậy, cậu ta có chút bực dọc trả lời lại: “Tôi ngồi đây thì làm sao chứ. Vừa nãy giáo viên yêu cầu ngồi ở đây, có việc gì thì cậu tới tìm giáo viên mà kêu gào đi.”
Nói xong còn đặt mạnh quyển sách xuống mặt bàn.
Âm thanh phát ra khiến mọi người không thể không quay xuống nhìn.
“Tên nhóc này.” Đàm Thiên tức giận. Cậu ta hiếm khi gặp người như Vương Khả Thần, ỷ vào điểm số tốt một chút là có thể nhìn người khác chỉ bằng một con mắt: “Mày có thành tích tốt là có thể vênh váo mặt mũi lên, đúng không.” Cậu ta đứng dậy đi tới trước bàn Vương Khả Thần, nói lớn: “Gấp như vậy để cho ai xem hả.”
“Tôi nói cho cậu biết.” Cậu ta chỉ vào mũi Vương Khả Thần: “Ngay cả khi anh Mặc ngồi ở bên cạnh, cũng không đến lượt mày nhớ thương Vân Khê. Cóc mà còn đòi ăn thịt thiên nga hả.”
Cậu ta nhịn không được mac nhấc chân lên đá vào chân bàn của Vương Khả Thần.
Vương Khả Thần bị nói trúng tâm tư, cậu ta đỏ mặt, nói: “Cậu nói ai chứ, tôi cần cậu phải quản sao.”
Nói xong còn cố tình sắp xếp lại sách vở trên bàn, ra vẻ nghiêm túc nói: “Tôi không giống như các cậu, tâm tư xấu xa.”
“Tôi với Hứa Vân Khê chỉ là bạn học bình thường. Cái gì mà cóc đòi ăn thịt thiên nga chứ, là có người muốn ăn nhưng ăn không được mới nói như vậy.”
Lời nói vừa dứt khỏi miệng cậu ta, đến cả Lâm Manh Manh ngồi ở đằng trước cũng không thể nghe được mà quay xuống, nhíu mày.
“Này, tên nhóc này nói cái gì vậy hả.” Đàm Thiên gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: “Tên nhóc mày muốn bị ăn đánh có phải không.”
“Chẳng lẽ không phải sao.” Vương Khả Thần cười khẩy: “Bây giờ toàn trường đều biết có người nào đó bạo dạn tỏ tình với nữ sinh rồi còn bị người ta từ chối. Không những vậy còn bị giáo viên bắt quả tang, liên lụy nữ sinh kia cùng viết kiểm điểm. Nếu là đàn ông, dám làm phải dám chịu chứ.”
“Chẳng lẽ cái này không phải cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?” Cậu ta khiêu khích Đàm Thiên: “Là tôi tôi cũng không có khả năng làm như vậy.”
Nhưng giây tiếp theo.
Cổ áo cậu ta bị người nào đó mạnh mẽ túm lấy, cả người đều bị nhấc lên khỏi ghế một cách chật vật.
“Mày đang nói ai, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga hả?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cậu ta, trong giọng nói đều là băng lạnh, làm người khác nghe được không khỏi rét run: “Người của tao, mày có lá gan như nào mà dám mơ đến hả?”