Vân Khê ngẩng đầu lên, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt, không để cho nó chảy xuống.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, tầm mắt bị mờ đi bởi những giọt nước mắt. Đến những ngôi sao cũng đang khóc sao?
“Hứa Vân Khê…” Giọng nói trầm thấp của cậu tràn đầy sự tuyệt vọng, giống như một tử tù đang cầu xin được cứu rỗi: “Đừng rời xa anh.”
Đây không phải cuộc hội ngộ sau thời gian dài xa cách.
Đây chính là sinh ly tử biệt.
Trong một khoảnh khắc, Vân Khê không biết nên đáp lại như thế nào.
Cô cảm thấy mình bị bệnh, mắc phải một căn bệnh tên là Sở Mặc. Căn bệnh này không có thuốc chữa, là thuốc độc không thể giải được.
Không biết cô đã sống sót thế nào sau hơn hai ngàn ngày cậu rời bỏ cô.
Nhảy múa, liều mạng mà nhảy múa, cũng không có ý định dừng lại.
Năm cuối của trung học, cô chạy đến các học viện vũ đạo ở Bắc Kinh và Thượng Hải, một bên chờ đợi kết quả của các bài kiểm tra năng khiếu, một bên liều mạng nhảy múa và thức đêm để học.
Như thể cả thế giới này chỉ còn lại cô và những điệu múa.
Vô cùng yên tĩnh, thậm chí tiếng ồn bên ngoài cũng không thể làm phiền cô được.
Cô giống như cô công chúa Rapunzel trong truyện cổ tích Grim, bị cầm tù trong tòa tháp bằng đá cao chót vót, nằm ở trong khu rừng sâu, không ai có thể vào, mà cô cũng không thể thoát ra được.
“Sở Mặc.” Cô ngẩng đầu, cái cổ mảnh khảnh mà thon dài, làn da trắng nõn như phát sáng trong đêm tối: “Bảy năm, nó thật sự rất dài…”
Lâu đến mức cô đã quên cảm giác yêu ai đó thêm một lần nữa.
Cô xoay người lại, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát cậu trước mặt cô.
Cậu đã cao lớn hơn, trưởng thành hơn, sự trẻ con cũng đã nhạt đi, cả người cậu toát ra sự nam tính trưởng thành.
Cho dù là ai cũng không thể không rung động được.
Nhưng cô cũng không còn là cô của trước đây nữa.
Cô không còn là cô gái chỉ đơn thuần vì cậu mà hỉ nộ ái ố, không còn là nữ sinh nhạy cảm, cũng không còn là Tiểu Thiên Nga sẽ trốn trong phòng thay đồ mà âm thầm khóc khi gặp chuyện, càng không phải nữ sinh trong cơn mưa to năm đó muốn bung dù cho một cô gái khác nữa.
Cô đã trưởng thành.
Trong thời gian học đại học, cô không để ý đến bất cứ chuyện nào xung quanh, mỗi ngày chỉ chuyên tâm vào việc luyện tập, ngày ngày chỉ có một đường thẳng đi tới hai địa điểm là trường học và ký túc xá. Cuộc sống nhạt nhẽo và buồn tẻ đã giúp cô chộp lấy được tấm vé vào cửa vũ đoàn mà bây giờ cô đang tham gia, khiến các nữ sinh bằng tuổi cô đều thấy ghen tỵ.
Nhưng cuộc sống luôn quá tàn nhẫn với các cô gái.
Những người khác theo bạn trai đi ăn tối dưới ánh nến, còn cô thì xách túi lớn túi nhỏ nhu yếu phẩm hàng ngày về ký túc xá. Ngay cả khi ‘bà dì cả’ tới, trong phòng ký túc xá không có nước ấm, vẫn là cô cố nén cơn khó chịu, từng bước ra khỏi phòng để đi lấy nước.
Không một ai giúp đỡ, chỉ có một mình cô, học cách trở nên mạnh mẽ.
Mà lúc đấy, cậu đang ở đâu?
Sau khi tốt nghiệp, cô cùng với một người bạn học cùng khoa mở một lớp dạy múa cho các em nhỏ.
Cuộc sống thiếu thốn, cô khép mình lại và sống một mình qua những ngày khốn khổ.
Chỉ là đôi lúc sẽ nhớ tới, trong cuộc đời của cô đã từng nổi lên những gợn sóng, còn có một người tên Sở Mặc tồn tại trong đó.
Một người không thể kìm nén được nụ cười khi đi bên cạnh cô, dẫn cô đi qua dòng xe cộ tấp nập của thành phố, mang bình nước của cô đi rót đầy nước nóng vào đó.
Mà những chuyện đó.
Cô không hề yêu cầu.
Đã quá muộn rồi.
Nó giống như cái gọi là đúng người nhưng sai thời điểm. Khi bạn cần một cái ôm, người đó lại cho bạn cái bóng lưng. Khi bạn cần một bát mỳ nóng hầm hập, người đó lại đưa cho bạn một chai Coca đông lạnh.
Nếu năm đó đã được định sẵn chỉ là gặp thoáng qua, vậy cũng đừng hối tiếc vì bất cứ cái gì.
“Sở Mặc.” Cô khó khăn mở miệng, vị đắng ngắt tràn ngập trong khoang miệng khiến cô không khỏi nuốt xuống cổ họng: “Đã quá muộn rồi.”
“Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chúng ta đừng nhìn lại nữa.”
Giọng nói của cô có vẻ trống rỗng và cô đơn, trái tim của Sở Mặc nghe xong vô thức trĩu nặng, giống như một giọt nước rơi tự do ở độ cao ba mươi nghìn mét.
“Chúng ta đều phải nhìn về phía trước.” Cô từ từ lùi bước, nghiêng thân mình sang một bên, rời khỏi cái bóng của Sở Mặc: “Đừng chấp nhặt nữa.”
Cũng đừng hồi tưởng lại, hãy sống tốt cuộc sống của mình.
Bởi vì ngoại trừ cậu ra, không ai có thể sống tốt cuộc sống của cậu được.
——————————————————————————
Cánh cửa bị kéo mạnh ra, “Rầm” một tiếng.
Mọi người đang ngồi ở đó đều ngạc nhiên ngước nhìn lên.
“Đi ra ngoài ——” Giọng nói lạnh băng của Sở Mặc vang lên trong phòng họp: “Tất cả mọi người.”
Mệnh lệnh của cậu làm sống lưng những người trong phòng không khỏi rét run, mọi người không nói gì ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh.
Giám đốc quản lý dự án rời đi, anh ta lén liếc nhìn Sở Mặc bên cạnh mình.
Gương mặt của cậu lúc này lạnh như băng, nhiệt độ có thể so sánh với những khối băng ở Bắc Cực, ai không biết còn tưởng cậu tới đây là để trả thù.
Chỉ là…
Sở Từ đang ngồi ở vị trí chủ tịch, nhíu mày lại: “Sở Mặc, em đang làm cái gì vậy?” Anh ta đang có cuộc họp với những người cấp cao trong công ty. Sở Mặc đột nhiên đẩy cửa vào, làm gián đoạn cuộc họp quan trọng này,
“Có chuyện gì sao không để về nhà rồi nói? Không thì đến văn phòng anh chờ rồi nói sau.” Ngón tay nắm tờ giấy mỏng. Có đôi khi, ông trời thật sự thiên vị một số người. Bảy năm qua Sở Từ không thay đổi quá nhiều, anh ta vẫn tỉ mỉ như vậy, ngoại trừ việc trên ngón áp út của anh ta đã đeo chiếc nhẫn cưới màu bạc.
Sở Mặc mím môi, không nói một lời, trực tiếp bước thẳng đến trước mặt Sở Từ. Cậu dùng sức nắm lấy cổ áo sơ mi của Sở Từ, còn tay kia, cậu đấm vào cằm Sở Từ bằng tất cả sức lực của mình.
Sở Từ không kịp phòng bị, anh ta loạng choạng một chút, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu. Anh ta tức giận, trở tay túm lấy cổ áo Sở Mặc, hung tợn nói: “Mẹ nó mày đang làm cái gì vậy Sở Mặc!”
“Con mẹ nó chứ.” Anh ta giơ tay lên lau máu ở khóe miệng, anh ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng mình.
Sở Mặc cười lạnh. Cậu buông cổ áo Sở Từ, nói bằng giọng điệu không hay: “Con mẹ nó? Chẳng lẽ mẹ tôi không phải mẹ anh sao?”
Sở Từ trợn tròn mắt khi nghe cậu nói vậy, lúc này còn dám chơi chữ sao?
“Mày phát bệnh tâm thần gì vậy?” Sở Từ liếc nhìn Sở Mặc, anh ta đưa tay lên chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình: “Mày đuổi mọi người ra chỉ để cho tao một cú đấm thôi sao? Tao đã làm cái gì chứ, trêu mày hay chọc mày?”
Sở Mặc bật cười, nụ cười của cậu thật khiến người khác mất hồn mất vía. Cậu nghẹn giọng, nói: “Nếu không phải vì anh là anh trai tôi, thì hôm nay sẽ không đơn giản chỉ là một cú đấm như vậy đâu.”
“Mày nói cái gì?” Sở Từ buồn bực. Cái ngày quái quỳ gì vậy, không chỉ một người phát bệnh mà nhiều người phát bệnh, chả lẽ còn liên quan gì tới nhau sao?
“Tôi hỏi anh.” Sở Mặc nhìn Sở Từ: “Lúc trước, tôi với Hứa Vân Khê chia tay, có phải anh đã động chân động tay gì đúng không?”
Tuy là câu hỏi nghi vấn, nhưng lại là nói rõ cho Sở Từ biết, cậu đã biết rõ chân tướng.
Sở Mặc hỏi thẳng thắn và sắc bén như vậy, ánh mắt cậu nhìn Sở Từ trước mặt cũng không di chuyển dù chỉ một lần, như thể chỉ cần Sở Từ nói bất kỳ câu trả lời nào mà cậu không hài lòng, nắm đấm của cậu sẽ rơi trên mặt anh ta trong giây tiếp theo.
Sở Từ vô thức lùi về phía sau hai bước, để lại một khoảng cách an toàn với Sở Mặc.
“Hừm…” Sở Từ mở miệng, và đó là một tiếng thở dài, Sở Mặc nghe vậy lạnh nhạt nói: “Có phải lúc trước chính anh đã yêu cầu người bên Cục Thuế không buông tha cho công ty của gia đình Hứa Vân Khê đúng không?”
“Vì vậy, ba mẹ cô ấy mới giống như những con ruồi không có đầu, dù họ có nỗ lực bao nhiêu, họ vẫn bị người khác liên lụy, phải không? Không chỉ có thể, anh còn mở lời với các nhà cung ứng để ngăn họ không được nhận hàng hóa từ công ty nhà Hứa Vân Khê, có phải không! Cho nên, ngay cả khi ba mẹ Vân Khê đã hạ giá xuống rất thấp, hao tâm tổn sức bao nhiêu, Cục Thuế vẫn không chịu mở miệng, không có một chút lưu tình nào.”
Tốc độ nói chuyện của cậu vội vàng mà thấp thỏm. Khi cậu nói xong, cậu cần hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục nói tiếp: “Cho nên.” Sở Mặc dừng một chút: “Vân Khê mới cùng đường và đến cầu xin anh, phải không?” Lửa giận trong mắt cậu dường như đang cố xé nát Sở Từ trước mặt. Một cú đấm vừa rồi không thể làm dịu cơn giận trong lòng cậu.
“Nhìn tôi đau đớn như vậy, nhìn tôi khó chịu như vậy, nhìn tôi suy sụp như vậy, đây là những điều mà anh muốn sao, Sở Từ!” Những từ cuối Sở Mặc gần như là gầm lên, cậu ra sức trút hết sự bất mãn bên trong mình.
Sở Từ nhìn Sở Mặc, nhất thời không nói lời nào.
Một lúc lâu sau.
Khóe miệng anh ta giương lên một nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy sự nhạo báng: “Đúng, là tao làm, vậy thì sao.” Lời nói của anh ta vô cùng kiêu ngạo, làm nắm đấm đang buông lỏng của Sở Mặc vô thức siết chặt lại.
“Vậy thì sao?” Âm lượng của Sở Mặc tăng lên, may mà cửa phòng họp đã được người ta đóng cửa lại: “Cái gì mà vậy thì sao hả?”
“Anh trai ruột của tôi, ti tiện dùng trăm phương ngàn kế bức bách bạn gái tôi đưa ra lời chia tay với tôi, cái này gọi là vậy thì sao hả?”
“Sở Từ.” Thần sắc phẫn nộ xẹt qua trên mặt Sở Mặc, đường cong trên quai hàm cậu căng chặt: “Tôi cần anh cho tôi một lời giải thích.” Đây là sự khoan dung và thỏa hiệp cuối cùng của cậu.
Cũng là lần đầu tiên, cậu không gọi anh trai mình là anh, mà gọi thẳng tên anh ta, Sở Từ.
Anh ta nói: “Sở Mặc, mày nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem.” Anh ta bước qua Sở Mặc, đi đến bên cửa sổ trong phòng họp. Anh ta nhìn xuống toàn bộ thành thị cao ngất xuyên qua những đám mây, những tòa nhà dày đặc như lưới vuông.
Cũng giống như xương cá, những toàn nhà san sát nhau trong cái thành phố này.
“Sở Mặc.” Sở Từ chậm rãi mở lời, lại có chút ác ý, nói: “Mày cho rằng, mày có được như ngày hôm nay, là một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống sao?”
“Bảy năm trước.” Anh ta nói: “Mày có nhớ rõ bộ dạng đần độn của mình không? Không quan tâm đến việc học hành, trốn học, hút thuốc, nghiện game, yêu đương, đi hộp đêm, có chuyện nào mà mày chưa làm không?” Anh ta liệt kệ đủ loại tội trạng của Sở Mặc bảy năm trước: “Khi đó, ngoại trừ việc học ra, mày chưa từng làm chuyện nào nữa, hả?”
Quả thật chính là cái danh từ mà mọi người vẫn thường nói, thiếu niên hư.
“Nếu mặc kệ để một người như mày ở trong nước, mày sẽ thối rữa, sẽ giống như một khối thịt thối. Nhìn vẻ bề ngoài có vẻ sạch sẽ đẹp trai, nhưng thật ra bên trong đã sớm thối rữa, bốc mùi, cuối cùng, sẽ chẳng qua ai quan tâm đến mày nữa.”
“Mày cho rằng tình yêu thời trung học rất đẹp, tốt đẹp đến mức suốt bảy năm qua mày không thể quên nó đi, đúng không?” Sở Từ cười khẩy thành tiếng: “Tao nói cho mày biết, nếu lúc đấy không đưa mày ra nước ngoài, để mày ở trong nước, chẳng bao lâu nữa Hứa Vân Khê sẽ mệt mỏi vì mày, nhìn ra bản chất thối rữa của mày, chán ghét mày. Bởi vì mày không theo kịp những người khác, mày vĩnh viễn chỉ biết chơi game, nghiện game, đến hộp đêm, uống rượu rồi hút thuốc.”
“Lúc học trung học, mày mang theo cái danh hiệu Sở nhị thiếu, làm mày bị lóa mắt. Nhưng ngoại trừ cái này ra, mày có cái giá trị tư bản gì chứ, có thể ở trường học hành được sao?”
Anh ta tàn nhẫn nói với Sở Mặc những sự thật này.
“Cho nên, tao để cho hai người chia tay. Là tao trăm phương ngàn kế, là tao ti tiện bức bách Hứa Vân Khê phải chia tay với mày.” Anh ta nhìn thẳng vào Sở Mặc: “Tao nói cho mày biết, cả thiên hạ này ai chỉ trích tao cũng được. Nhưng mày, Sở Mặc,” Anh ta sắc bén và quyết liệt, nói: “Chỉ có mình mày, không có tư cách để chỉ trích tao.”