Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 229



CHƯƠNG 229


“Ông ơi, cháu chỉ muốn quay lại công ty để xem một chút thôi.” Lý Tang Du vẫn không chịu thua, nắm lấy cánh tay ông và lắc lắc.


Lục ông cụ cau mày nói: “Lâm đêm qua không trở về, cháu lo lắng sao?”


Không trở về? Lý Tang Du gật gật đầu, nhưng cô không để ý lắm đến việc Lục Huyền Lâm có trở về hay không.


Nhưng ngay cả khi anh ấy không quay lại, nó cũng không liên quan gì đến cô, phải không?


Ông càng ngày càng cảm thấy Lục Huyền Lâm hơi quá đáng: “Thằng nhóc này, đã có vợ mà còn không thể để tâm, nhưng Tang Du cháu đừng lo lắng cho, ông sẽ đưa cháu đến công ty ngay, xem rốt cuộc nó công ty làm cái gì.”


Vừa dứt lời, ông lão kiên quyết chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế sofa.


Lý Tang Du nào dám để ông đi tới đó, lập tức nắm lấy cánh tay ông: “Ông nội, Lâm gọi điện cho cháu nói là anh ấy không về vì phải tăng ca.”


Cô thuận miệng tìm giúp cho Lục Huyền Lâm một cái cớ, nhiều một chuyện không bằng ít hơn một chuyện, bọn họ không phải là vợ chồng thực sự, cô không cần thiết để ộng cụ ra mặt thay mình tới tìm phiền phức với Lục Huyền Lâm.


Thực ra, buổi tối Lục Huyền Lâm làm những gì ở bên ngoài mà không về nhà không liên quan gì đến cô.


Nhưng ông cụ vẫn không tin, chống nạng đứng dậy: “Đừng bao che cho nó, thằng nhóc thối hư hỏng này, vợ nó không khỏe còn không về nhà chăm sóc. Cả ngày ở công ty mà vẫn còn qua đêm ở đó, nhà họ Lục còn thiếu mấy đồng tiền đó sao? ”


Ông lão giận dữ dựng râu trừng mắt, Lục Huyền Lâm không biết đang ở nơi nào ung dung tự tại, Lý Tang Du nghĩ đến đây vẫn không muốn ủy khuất người lớn tuổi đến công ty tìm người.


Sau khi suy xét cẩn thận, cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay ông cụ và giải thích: “Là thật, ông nội, cháu chỉ muốn làm bữa trưa để gửi qua cho anh ấy, nhân tiện ra ngoài hít thở không khí tươi. Ông nhìn đi nè, cháu đã thay quần áo rồi.”


Nói xong, trước mặt ông cụ đang nghi ngờ cô xoay người một vòng. Lý Tang Du ăn mặc đơn giản, chỉ là áo sơ mi trắng và quần jean, nước da do ở nhà nghỉ ngơi cũng trở nên trắng hồng, ngay cả trán đầy đặn cũng có chút mồ hôi. Cơ thể của cô sau khi sẩy thai dù có tốt nhưng cũng không bằng người bình thường.


“Thật sao?” Ông cụ Lục vẫn không tin tưởng lắm, vẫn cảm thấy Lý Tang Du đang giúp Lục Huyền Lâm bao che, nhưng cuối cùng cũng lùi bước.


Thấy những gì cô nói có hiệu quả, Lý Tang Du rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng kéo ông cụ trở lại ghế sôfa ngồi xuống: “Ông ơi, ông nói sao cháu phải giúp Lục Huyền Lâm bao che, anh ấy ra ngoài dụ dỗ phụ nữ, người tức giận nhất không phải là cháu sao? ”


Nói lời dối trá nhưng Lý Tang Du mặt không đỏ, tim không đập, cô cũng coi như đang mượn cớ, có thể ra khỏi cánh cửa này hay không còn phụ thuộc vào việc cô giả vờ ân ái có đạt hay không.


“Các cháu đều tốt, ta làm trưởng bối cũng có thể cảm thấy yên tâm.” Ông cụ Lục buông xuống nghi ngờ, cười tít mắt: “Cháu cứ đi đi, nhưng cháu không thể vội vàng, trở về sớm một chút ta sẽ kêu người giúp việc nấu súp gà cho. ”


Lý Tang Du đương nhiên rất vui vẻ khi được phép đi ra ngoài nhưng không dễ dàng, cô đứng dậy tính xoay người đi thẳng ra cửa, nhưng cuối cùng quay lưng đi vào phòng bếp.


Sáng sớm trong bếp không quá bận rộn, một giúp việc và hai trợ lý thấy Lý Tang Du đi vào thì dừng công việc nhìn cô.


Người giúp việc hơi khó hiểu: “Mợ chủ cô có gì căn dặn?”