Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 238



CHƯƠNG 238


“Lời này của ông không đúng rồi, chẳng phải anh ấy cũng nhớ tới ông sao.” Lý Tang Du nói đùa.


Ai ngờ ông cụ uống một ngụm nước rồi vội vàng xua tay: “Cháu đừng bênh thằng nhóc kia, nó làm gì cũng không thể so với cháu.”


“Ông cứ thế này làm cháu cũng nghi ngờ có phải Lục Huyền Lâm được nhặt về hay không.” Lý Tang Du thật sự thích thú.


Ở chỗ của ông cụ, Lục Huyền Lâm giống như một tội phạm gian ác không thể tha thứ, cô chưa từng nghe qua một lời gì tốt đẹp về Lục Huyền Lâm từ miệng ông.


Nhưng Lý Tang Du biết rằng đây là cách mà ông cụ cưng chiều Lục Huyền Lâm.


Ông cụ nhéo một miếng bánh đường cho vào miệng, mềm xốp ngọt ngào, từ hồi còn trẻ cho tới giờ ông không ăn đồ ngọt, nhưng đến khi lớn tuổi rồi lại thích ăn đồ ngọt như một đứa trẻ.


Ông cụ mỉm cười: “Tang Du à, cháu cũng đừng quá tức giận với thằng nhóc kia, hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt, các cháu đều còn trẻ, sẽ còn có con nữa.”


Lý Tang Du nghe ông cụ nói đến chuyện này, nụ cười trên gương mặt cô chợt khựng lại, chuyện sinh non vẫn là một trở ngại mà cô không thể vượt qua.


Ông cụ càng nhìn lại càng đau lòng: “Nghỉ ngơi nhiều hơn cũng sẽ khá lên dần.”


“Nhưng ông ơi, cháu vẫn muốn đi làm.” Lý Tang Du đi chậm lại, cô nói ra suy nghĩ của mình với ông cụ: “Lúc nào cũng ở nhà nghỉ ngơi, cháu cảm giác mình sắp tách ra khỏi mọi người rồi.”


Một cơn gió thổi qua vườn hoa, những chiếc lá trên cành đong đưa phát ra tiếng xào xạc, thái độ muốn đi làm của Lý Tang Du cũng rất kiên quyết.


Ông cụ không dễ gì ngăn cản khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Được, ông sẽ bảo bác sĩ qua nhà khám cho cháu thêm lần nữa, chỉ cần cháu khỏe mạnh thì muốn như nào ông cũng để tùy ý cháu.”


Lý Tang Du đương nhiên vui mừng khôn xiết, sau bữa trưa, cô vội vàng gọi bác sĩ đến nhà khám, bác sĩ nói cô hồi phục rất tốt và không còn lo ngại gì nữa.


Bây giờ ông cụ hoàn toàn không còn gì để nói, quyết định ngày kia sẽ để cô trở lại công ty làm việc, Lý Tang Du đương nhiên vô cùng vui vẻ.


Sau bữa tối, Lý Tang Du trở về phòng mình, lấy điện thoại thông minh ra nghịch, mấy ngày rồi cô không nghịch điện thoại khiến tâm trạng ngứa ngáy khó chịu.


Về đến nhà, Lục Huyền Lâm chào ông cụ xong thì đi lên lầu, khi đi ngang qua phòng Lý Tang Du , thấy cánh cửa khép hờ, anh không kìm lòng được mà bước vào.


Lý Tang Du mặc bộ đồ ngủ nằm sấp trên giường không có chút hình tượng nào, cô đang chơi trò chơi với chiếc điện thoại thông minh màu trắng trên tay, mải mê đến mức cô không hề nhận ra anh đã bước vào.


Điện thoại thông minh màu trắng?


“Ai đưa cho?” Sắc mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, rõ ràng đây không phải mình đưa.


Lý Tang Du ở trên giường sửng sốt, suýt chút nữa cô đã ném chiếc điện thoại xuống, cô vội vàng đứng dậy khỏi giường và nhìn Lục Huyền Lâm, chiếc điện thoại bị cô giấu ra sau lưng, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn.


“Là… là ông tặng tôi.” Mặc kệ Lục Huyền Lâm vào phòng cô thế nào, Lý Tang Du cũng cảm thấy chột dạ, lời nói cứ nghẹn ở cổ họng.


“Cô nói dối.”


Sắc mặt Lục Huyền Lâm càng ngày càng tối lại, lời nói dối vụng về như vậy anh nghĩ bằng tay cũng biết là giả, đã nhận đồ không rõ nguồn gốc, bây giờ còn nói dối, được lắm!


“Tôi…” Lý Tang Du cố chấp nói: “Anh quan tâm ai đưa làm gì, đây là điện thoại của tôi, còn nữa, sao anh vào mà không gõ cửa, mời anh ra ngoài!”