Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 437



CHƯƠNG 437

“Cái này… Không phải đồ nhập … Đây là vật liệu gia công chúng tôi tự làm…” Cửa hàng trưởng nói quanh co.

“Nói thật đi! Là ai bán cho mấy người?” Lục Huyền Lâm nắm cổ áo đối phương, nói với vẻ tức giận.

Đôi hoa tai này một chiếc do anh giữ, chiếc còn lại ngoại trừ Lý Tang Du ra thì làm gì còn ai khác?

Anh nhớ rất rõ chiếc hoa tai đã bị một vết xước rất sâu là do lúc đó nó rơi trên mặt đất, chắc chắn không sai!

“Tổng… Tổng giám đốc Lục… Anh bình tĩnh lại đã, cái này… là do nhân viên cửa hàng mua lại, chắc chắn có ghi vào sổ cái…”

“Sổ cái đâu? Mang ra đây!” Lúc này Lục Huyền Lâm mới thả anh ta xuống.

Không ai dám động đến sổ cái trong cửa hàng ngoại trừ cửa hàng trưởng, với khí thế này của Lục Huyền Lâm thì đừng nói đến sổ cái, cho dù là sổ sách bán hàng thì người này cũng phải ngoan ngoãn nộp ra.

Lý Tang Du có khá nhiều đồ trang sức, nếu là cái khác thì không sao, nhưng chỉ có cái này thì không được. Nó kế thừa mối quan hệ giữa hai gia đình.

Chưa kể đến việc miếng ngọc này đã được lưu truyền từ thời xưa, chỉ với lý do đây là thứ Bùi Lâm tặng cho cô trước khi chết thì đã không thể đo được bằng tiền rồi!

Tại sao Lý Tang Du lại bán một thứ quan trọng như vậy đi? Anh không đoán ra được, lẽ nào bị cửa hàng này trộm mất?

Nhìn vào giá ước tính trên bảng giá, chỉ vỏn vẹn có chín con số.

Cửa hàng trưởng vội vàng ôm sổ quay lại đưa cho anh.

“Không biết nguồn gốc đồ trang sức mà cũng dám đi mua linh tinh à? Vợ tôi có chiếc hoa tai giống hệt thế này! Tôi không cần xem sổ sách gì hết, gọi người phụ trách của các anh đến đây.” Cơn giận xông lên đỉnh đầu, Lục Huyền Lâm không muốn xem sổ sách làm gì nữa.

“Hả… Tổng giám đốc Lục… Tôi chính là người phụ trách…”

“Tôi không nói cửa hàng trưởng như anh, tôi muốn nói tổng giám đốc công ty anh kìa!” Lục Huyền Lâm nheo mắt thành một vòng cung nguy hiểm, nhìn chằm chằm gương mặt biến sắc của cửa hàng trưởng.

“Tổng… Tổng giám đốc Lục, chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi không nhập chiếc hoa tai này! Là ngày hôm qua có một cô gái trẻ bán cho chúng tôi!” Hai chân cửa hàng trưởng mềm nhũn suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất. Nếu làm liên lụy đến công ty thì đừng nói cửa hàng sẽ khó giữ nổi, mà có thể anh ta còn phải gánh một khoản nợ nữa kìa.

“Một cô gái trẻ sao? Là ai?” Lục Huyền Lâm không cố ý làm cho đối phương khó xử, nhưng phải thế này thì người kia mới ngoan ngoãn nói ra sự thật.

“Đúng, đúng… Ngay tại đây, để tôi lật ra cho anh xem…”

“Tên cô ấy là Lý Tang Du …”

“Thật sự là cô ấy sao?” Lục Huyền Lâm nhỏ giọng nói thầm.

Cô ấy đã thực sự đến mức phải bán trang sức lấy tiền rồi sao? Lý Tang Du, sự kiêu ngạo thường ngày của cô đâu rồi?

Lục Huyền Lâm không thấy cô đeo hoa tai này được mấy lần, nghĩ lại thì thấy chỉ nhìn thoáng qua mà anh đã nhận ra vết xước trước đây trên hoa tai, vậy lúc trước anh đã quên mất điều gì? Anh thực sự không thể nhớ những gì đã xảy ra khi mình còn nhỏ.

“Tổng giám đốc Lục… Khách bán đồ cho chúng tôi thì chúng tôi cũng không tiện hỏi quá nhiều. Anh xem, chúng tôi sẽ trả lại món trang sức này cho anh, được không? Cửa hàng nhỏ như chúng tôi cũng không dễ…”