Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 490



CHƯƠNG 490

Vừa mới nhắc tới cái này, biểu cảm nghiêm túc trên mặt của cô bé liền tan rã, đổi lại là biểu cảm đau đến xuýt xoa: “Đau ạ.”

Không biết tại sao, vừa mới nhìn thấy cô bé này thì Lục Huyền Lâm liền thấy yêu thích: “Chú không phải là người xấu đâu, để chú xoa giúp cháu nha?” Nói xong liền muốn đưa tay ra.

Cô bé phồng mang trợn má, mở to đôi mắt tròn xoe, một bộ dạng như ông cụ non: “Mẹ đã nói là không thể để cho người lạ sờ sờ, sẽ bị người xấu bắt đi.”

“Ha ha.” Vu Thiến nhịn không được bật cười.

“Đúng vậy, mẹ của cháu nói rất đúng.” Lục Huyền Lâm rất tôn trọng mà thu hồi tay mình, trong lòng tán dương cách giáo dục của người mẹ đối với cô bé này, anh nâng mắt nhìn xung quanh: “Ở đây không có nhiều người, còn có xe chạy qua chạy lại, rất nguy hiểm, để chú đưa cháu về nhà?”

“Cháu có anh trai.”

Đang nói chuyện, có một bé trai khoảng chừng bốn năm tuổi hớt hải chạy tới, kéo bé gái lùi về phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn hai người xa lạ trước mặt.

Đường nét trên gương mặt của bé trai không khác bé gái là bao, điểm khác biệt duy nhất chính là khí chất của cậu bé có vẻ thành thục hơn, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ trầm ổn, trưởng thành khác với loại non nớt của một đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi.

Một cặp song sinh.

Lục Huyền Lâm kinh ngạc kêu lên trong lòng, ai lại may mắn có được một đôi long phượng thai xinh đẹp, đáng yêu như thế.

Nếu như không phải sợ hù dọa hai đứa, anh thật sự rất muốn hai tay ôm hai đứa vào trong ngực.

Trẻ em luôn là thứ mà anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Lúc rảnh rỗi, kiểu gì anh cũng sẽ đến công viên giải trí, đứng xa xa ngắm nhìn mấy đứa nhỏ cười cười nói nói.

Thời gian dần dần trôi qua, sở thích này càng ngày càng mãnh liệt hơn, mỗi lần nhìn thấy trẻ con, gần như là anh đều phải dừng lại trêu chọc một chút, sờ sờ một tẹo.

Dường như đây đã trở thành một loại đam mê của anh.

“Bọn chú… khát nước, gần đây có siêu thị không thế?” Hai đứa nhỏ trước mắt làm Lục Huyền Lâm có một loại xúc động muốn dừng lại dừng không được, cho dù tiếp xúc với nhau thêm một phút cũng đủ rồi.

Vu Thiến đầu đầy vạch đen, lý do này cũng kém quá rồi, bây giờ con nít dễ dụ như vậy hả?

Quả nhiên, bé trai chỉ một ngón tay ra sau lưng bọn họ: “Đi về phía sau 100 m là có rồi.”

Lần này, Lục Huyền Lâm không còn lý do nữa, một mặt xấu hổ.

Thiếu chút nữa là Vu Thiến đã bật cười, đường đường là một tổng giám đốc, vậy mà lại thua ở trong tay một đứa nhỏ, nói ra thì ai mà tin?

Cậu bé không đợi Lục Huyền Lâm kịp phản ứng, liền lôi kéo em gái chạy đi.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé dần dần đi xa, Lục Huyền Lâm không khỏi buồn vô cớ.

Một bé trai thông minh, một bé gái đáng yêu.

Bé trai được dạy dỗ rất tốt, bé gái cũng được cưng chiều rất đáng yêu.

Chắc chắn là ba mẹ của bọn nó rất ưu tú.

“Nếu như…” Lục Huyền Lâm dừng lại một chút, chắc con của mình cũng lớn cỡ hai đứa nhóc ấy…

Dựa vào gen nổi trội của anh và Lý Tang Du, chắc chắn con của bọn họ cũng sẽ không thua kém.