Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 565



CHƯƠNG 565

Lục Hương Cầm lại mở miệng lần nữa, vẻ mặt chân thành, nhưng khi nhìn về phía Lục Huyền Lâm, bà ta lại phát hiện ra dù họ có tốn công khuyên nhủ như vậy thì sắc mặt của người này từ khi vừa vào nhà đến giờ vẫn không hề thay đổi gì.

Mẹ Lục lại không nói năng gì. Cho dù cũng muốn khuyên nhủ Lục Huyền Lâm nhưng cuối cùng bà ta vẫn không lên tiếng.

Giờ Lục Huyền Lâm đã hiểu được một chút lý do tại sao lúc trước Lý Tang Du gặp người nhà anh là tránh còn không kịp rồi, cũng hiểu tại sao cô lại không muốn tốn nước bọt trước mặt người nhà họ Lục như thế.

Gia đình danh giá gì cơ chứ? Rõ ràng chỉ là một đám người ích kỷ.

Việc xin xỏ cho Lục Dĩ Mai cũng chỉ vì sợ truyền ra tiếng xấu, làm nhục thanh danh nhà họ Lục mà thôi.

Đối với một đám người không hiểu lý lẽ thì đôi khi sự thật còn không quan trọng bằng danh tiếng.

Lục Huyền Lâm phải thừa nhận lúc vừa mới biết được tin tức, anh cũng như những người này, đều không hề muốn tin vào điều đó.

Nhưng đối mặt với bằng chứng thì tất cả sự không muốn tin đều chỉ là đang lừa mình dối người thôi.

Lục Huyền Lâm chính là người cảm thấy không sẵn lòng đối mặt với việc người thân của mình lại là kẻ ra tay với người yêu của mình nhất.

Anh tuyệt đối không thể nhân nhượng với Lục Dĩ Mai. Nếu như bây giờ cứ bỏ qua cho chị ta như vậy thì sẽ chỉ càng thêm dung túng nuông chiều cho sự ương ngạnh của chị ta. Nếu chị ta không nhận được những bài học xứng đáng phải nhận thì làm sao có thể xứng đáng với những tháng ngày gian nan thống khổ mà ba người họ đã phải trải qua chứ.

“Huyền Lâm, Dĩ Mai cũng chỉ làm chuyện ngoài ý muốn thôi mà. Cháu hãy tha thứ cho con bé lần này đi!”

“Đúng đấy, chúng ta là người một nhà, không cần thiết phải gây chia rẽ chỉ vì một người ngoài như thế! Nếu thật sự không được thì để Dĩ Mai đi thắp nén nhang cho Lý Tang Du, nói lời xin lỗi rồi để chuyện này trôi qua đi.”

“Đúng, đúng, xin lỗi không phải là được rồi sao? Cùng lắm thì lại cho thêm một ít tiền nữa.”

“…”

Nghe câu đó cũng có vẻ rất hợp lý, những người còn lại trong nhà họ Lục lại tiếp tục lấy hết can đảm để thuyết phục Lục Huyền Lâm, làm bộ như một gia đình hòa thuận.

Những tiếng nói cứ vang lên không ngừng bên tai Lục Huyền Lâm.

Nếu như lúc đầu lời nói của Lục Hương Cầm đã kích động Lục Huyền Lâm tức giận thì bây giờ những người này lại đang đổ thêm dầu vào lửa.

Xin lỗi sao? Liệu một lời xin lỗi và một khoản tiền có thể giải quyết được chuyện đã qua không? Những gì Lục Dĩ Mai làm đã đủ để khiến Trịnh Uyển Khanh chết một lần rồi, lẽ nào sinh mạng của cô ấy cứ thế bị chị ta xóa sổ sao?

Lục Huyền Lâm ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người kia đang làm ầm ĩ như đám hề, không nói lời nào.

“Huyền Lâm, cháu nói gì đi chứ! Bác tin cháu sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, từ nhỏ đến lớn con bé đâu có phải chịu ấm ức gì.”

Lục Hương Cầm là bác gái của Lục Dĩ Mai, nên dù có thật sự đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ cho Lục Dĩ Mai hay không thì hôm nay tất cả mọi người cũng đều có mặt ở đây, nên bà ta phải thể hiện thật tốt.

Hơn nữa, trước đây Lục Dĩ Mai luôn có hình tượng là một cô gái ngoan, được mấy người lớn rất yêu quý. Lúc này, người khác nói đỡ cho cô ta ngoài việc vì nể mặt ba cô ta thì đúng là cũng có một phần tình cảm thật sự với cô ta.