Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 597



CHƯƠNG 597

Lý Tang Du tránh trong góc trốn thì nín thở, cố gắng bất động để không bị phát hiện.

Vu Thiến bị giữ chặt cánh tay, nhíu mày lại, nhìn thấy Lục Huyền Lâm nằm nghiêng trên giường mới giãn lông mày ra.

Cô ta đứng đó nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Huyền Lâm một hồi lâu.

Lúc này cô ta không ngang ngược nữa mà nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh cùng A Minh.

Lục Huyền Lâm cần tĩnh dưỡng, cô ta không nên ở đó quấy rầy, Vu Thiến cảm thấy mình có chút quá đáng, cười khổ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

A Minh xin lỗi Vu Thiến, cô ta chỉ xua tay tỏ vẻ không sao, dáng vẻ hiểu chuyện cứ như thể người phụ nữ vừa rồi không phải là cô ta.

“Lần này ghé nhìn thôi là được. Nếu tổng giám đốc của các anh tỉnh lại thì nhớ gọi cho tôi ngay, để tôi phát hiện ai chậm trễ là tôi nhất định sẽ không để yên đâu.”

Vu Thiến còn vô tình liếc A Minh một cái, A Minh run rẩy vội gật đầu, quả nhiên biểu hiện thấu tình đạt lý vừa rồi chỉ là giả dối.

Lý Tang Du ở trong phòng bệnh vẫn không dám tùy tiện nhúc nhích, cô lại đối diện với ánh mắt với Lục Huyền Lâm, cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên gượng gạo.

Một lúc lâu sau, Lục Huyền Lâm mới lên tiếng với sắc mặt tái nhợt: “Em đứng lên đi, chắc cô ta đã đi rồi.”

Lý Tang Du im lặng lắng nghe một lát, xác định bên ngoài đã không còn động tĩnh mới đứng dậy.

Khi đứng lên, mái tóc đen như gỗ mun của Lý Tang Du bị tấm rèm dày nặng làm cho rối tung, Lục Huyền Lâm thấy vậy vô thức muốn duỗi tay ra vuốt gọn cho cô.

Nhận thấy động tác của anh, Lý Tang Du cảnh giác bước sang bên trái tránh khỏi cánh tay anh, cánh tay Lục Huyền Lâm cứng đờ, ngượng ngùng thu về.

Như nghĩ ra điều gì, Lý Tang Du tự mình giơ tay lên sửa sang lại tóc, phòng bệnh chợt trở nên yên ắng, không ai nói với ai câu gì.

Bóng đèn trong phòng bệnh sáng rực mọi ngóc ngách, sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, Lý Tang Du nương vào ánh đèn nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống ống dẫn plastic ở mép giường anh.

Là chảy ngược!

Chắc chắn vừa rồi Lục Huyền Lâm nghiêng mình nhìn cô nên mới khiến máu chảy ngược về.

Lý Tang Du nhíu mày, sốt ruột lên tiếng phá vỡ sự im ắng nặng nề trong phòng bệnh: “Anh mau nằm hẳn hoi đi, chảy ngược rồi kia kìa!”

Lục Huyền Lâm còn thấy hơi khó hiểu, theo tầm mắt cô nghiêng đầu nhìn về phía bình nước bên tay phải mình, thấy máu chảy ngược rất nhiều, nếu máu tiếp tục vào thì bình sẽ bục mất.

Anh chậm rãi nằm ngửa ra, động tác thong thả khiến Lý Tang Du sốt ruột, nhưng cô không có quyền cũng không có nghĩa vụ giúp đỡ, nên chỉ đứng yên đó không làm gì.

Lục Huyền Lâm nằm trên giường, trừ vết thương trên trán ra, anh còn bị gãy xương, tuy đã nằm thẳng nhưng vẫn không thể chỉnh lại bình nước bên tay.

Thật sự không thể đứng yên được nữa, Lý Tang Du đi từ mép giường tới phía ngoài, chỉnh lại cánh tay anh, sau đó cẩn thận sửa lại mép chăn cho anh.

“Muốn uống nước không?” Lý Tang Du thấy môi anh hơi khô bèn tiện miệng hỏi, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.