Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 609



CHƯƠNG 609

“Tổng giám đốc Lục đã ra tay thì muốn gì mà chẳng có. Với vẻ ngoài này của cậu còn không phải giải quyết ngon ơ sao?”

“Gần đây A Minh tương đối bận. Cô cứ lải nhải là cậu ấy chịu không nổi đâu.” Lục Huyền Lâm nổi nóng, nói thẳng.

“Ấy, đừng mà, chẳng phải tôi chỉ phàn nàn một tí thôi à?”

“Ba ngày.”

Lý Tang Du trở về khách sạn, vẫn cứ thấy trong lòng bức bối. Cô ăn vội một bát hoành thánh ở dưới lầu rồi trở về phòng luôn, nhìn điện thoại khoảng tám chín giờ, chỉ sợ là bọn trẻ đã ngủ rồi.

Mong muốn trở về ngày càng bén rễ trong lòng cô, sự thay đổi của Lục Huyền Lâm khiến Lý Tang Du hơi sợ hãi. Cô cảm thấy ở lại nơi này cũng không phải là kế sách lâu dài.

Sáng sớm ngày hôm sau đến tổng công ty, trực tiếp giao báo cáo của mình cho quản lý Lý, nói không có việc gì thì buổi chiều mình sẽ trở về.

Ai ngờ quản lý Lý lại tỏ vẻ không chịu chấp nhận: “Tôi nói thật, cô đến thì cũng thấy rồi đó, nhân viên của tổng bộ không đủ, cho nên chúng tôi định điều cô từ chi nhánh tới hỗ trợ.”

Nói xong, quản lý Lý cảm thấy cách này rất được, càng nghiêm túc hơn: “Tất nhiên, công ty sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô, nghe nói cô còn có hai đứa con nhỏ, vừa khéo có một trường mẫu giáo gần đấy, có thể đi học ở đó.”

Sắc mặt Lý Tang Du hơi tái nhợt. Cô không biết chiêu này của quản lý Lý rốt cuộc có phải là Lục Huyền Lâm bày mưu tính kế hay không, nhưng hôm nay quản lý nói ra lời đề nghị như vậy, cô cũng không thể nói rõ sự tình.

Cô mặc bộ váy dài tay màu vàng nhạt, khí chất trong trẻo độc lập, khác biệt hoàn toàn với tất cả các đồng nghiệp nữ khác trong công ty. Lý Xuân Tùng thấy tuy cô cúi đầu nhưng chiếc cổ thon dài vẫn trắng nõn thì không khỏi thầm than ánh mắt của sếp quả nhiên là xuất sắc.

Chỉ tiếc là Lý Xuân Tùng không nhìn thấy hàng lông mày thanh tú của Lý Tang Du hơi nhíu lại, thật ra cô cũng không thích cảm giác bị người khác quay mòng mòng thế này.

“Chuyện này tôi cần phải suy nghĩ kỹ hơn, quản lý Lý có thể cho tôi thời gian một ngày được không?”

Thái độ của cô không hèn mọn không kiêu ngạo, cũng không chống cự quyết liệt. Lý Xuân Tùng thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì thân phận của Lý Tang Du cũng đặc biệt, anh ta không muốn chọc giận cô.

“Đương nhiên là có thể suy nghĩ rồi, tôi cũng không ép buộc. Chắc là lần đầu tiên cô tới đây phải không? Buổi chiều cho cô nghỉ nửa ngày, cô đi vòng quanh làm quen đi.”

Quản lý Lý còn tỏ vẻ vô cùng quan tâm, Lý Tang Du không yêu cầu cao, huống chi nơi này là nơi cô sinh ra và lớn lên, sao còn cần đi làm quen chứ.

“Cám ơn quản lý Lý quan tâm.” Cô khách sáo đáp lại một câu rồi ra khỏi phòng làm việc của Lý Xuân Tùng, trong lòng vẫn uất ức.

Mộ Mộ và Tịch Tịch còn nhỏ, cô không muốn mang theo bọn trẻ lang thang khắp nơi, từ thành phố này đến thành phố kia.

Cô nhìn mặt trời ấm áp bên ngoài, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho A Minh.

A Minh suýt chút nữa đã bị công việc nhấn chìm ở công ty, sáng sớm lái xe mang tài liệu đến bệnh viện, còn biết mình bị bán cho cô Mộ Nhã Kỳ ba ngày, ánh mắt ai oán chưa từng rời khỏi mặt của Lục Huyền Lâm.

Nhưng khả năng chịu áp lực của Lục Huyền Lâm rất mạnh, vừa ngồi trên sô pha ký một số tài liệu vô cùng quan trọng, vừa ra một vài mệnh lệnh quan trọng cho A Minh.

Lục Huyền Lâm như nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói với A Minh: “Đúng rồi, cuộc hẹn với sếp Chu đã định xong thời gian chưa?”