Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 613



CHƯƠNG 613

Thái Vũ Hàng bắt đầu an ủi cô: “Anh là ngôi sao nổi đình nổi đám mà, công việc không nhiều thì sao có thể gọi là nổi tiếng hả?”

Lý Tang Du bị anh ta chọc cười, sau đó Thái Vũ Hàng lại nghiêm túc nói: “Lần này em tới đó, không gặp phải người quen nào chứ?”

Rõ ràng là Thái Vũ Hàng đã biết chuyện Lục Huyền Lâm bị tai nạn xe hơi gần trường mẫu giáo của Mộ Mộ và Tịch Tịch, anh ta không thể không nghĩ nhiều, dù sao cũng đã từng…

Thái Vũ Hàng nghĩ vậy, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt. Đương nhiên là Lý Tang Du biết anh ta đang suy nghĩ cái gì. Cô không làm chuyện gì hổ thẹn, tất nhiên cũng sẽ không giấu diếm Thái Vũ Hàng.

“Em được mời đến thăm anh ta một lần, nói mấy câu rồi rời đi ngay.”

Chuyện này cô không cần nói Thái Vũ Hàng cũng biết, ngoại trừ Lục Huyền Lâm ra thì còn có thể có ai? Tóc mái của Thái Vũ Hàng che mất mắt của anh ta, khiến Lý Tang Du không nhìn rõ cảm xúc trong đó.

Cô cũng biết Thái Vũ Hàng hơi không vui, vậy là lại bảo: “Anh yên tâm đi, em có chừng mực mà, em cũng sẽ không quên những đau khổ mà lúc trước em phải chịu đâu.”

Đây là lời thật lòng, không phải vì để cho Thái Vũ Hàng vui vẻ mới nói ra để lừa gạt anh ta, Lý Tang Du nói những lời này vì chính mình nhiều hơn.

“Anh ta không đối xử tốt với em, anh sẽ không cho anh ta cơ hội làm tổn thương em nữa đâu.” Thái Vũ Hàng như đang suy nghĩ điều gì đó trong lòng, sau đó ánh mắt kiên định nói ra một câu như vậy.

Dù Lý Tang Du không cho Lục Huyền Lâm cơ hội thì người như Lục Huyền Lâm cũng sẽ tự hành động, đến lúc đó anh ta cũng sẽ không khoanh tay chờ chết đâu!

Lại nói đến Lục Huyền Lâm trong bệnh viện. Bởi vì vết thương trên trán sẽ có khả năng tạo thành chấn động não, vết bầm tím lớn nhỏ trên người cộng thêm cổ chân bị bong gân, bác sĩ nói phải nhập viện quan sát vài ngày mới có thể xuất viện.

Lục Huyền Lâm hoạt động không tiện, đều là A Minh đi theo sát bên giúp đỡ, việc đã thỏa thuận sẽ mượn Mộ Nhã Kỳ để sai khiến ba ngày cũng vì vậy mà kéo dài, Mộ Nhã Kỳ cũng không gây sự vô lý, chỉ nói về sau sẽ dùng tới ba ngày này sau.

Lục Huyền Lâm ở trong bệnh viện cũng khá nhàn rỗi. Ngày hẹn với sếp Chu đã gần ngay trước mắt, sinh nhật Lý Tang Du cũng không thể tặng quà, làm tâm trạng của anh hơi u ám.

Trong khoảng thời gian này, bà Lục không đi dạo phố đánh bài với bạn bè mà chuyên tâm chăm sóc con trai. Không biết hôm nay lại nghe lão lừa đảo nào lừa gạt.

Bà Lục khăng khăng coi thứ thuốc đông y vừa đen vừa bốc mùi bỏ vào bình giữ nhiệt mang từ nhà tới như kho báu. Vốn dĩ là người luôn luôn yêu thích sạch sẽ nhất, không biết sao bà có thể nhịn được cái mùi này mà mang từ biệt thự đến bệnh viện.

Cuối cùng, chỗ thuốc được múc vào bát sứ Thanh Hoa nhỏ, nhìn xong thật sự làm người ta sợ hãi. A Minh đứng bên cạnh thầm nở nụ cười bất lương, ai bảo hai ngày trước tổng giám đốc muốn bán anh ta đi cơ.

“Huyền Lâm à, con đừng chê thuốc đông y đắng, đây là thuốc mẹ xin được từ một ông thầy Đông y, nói là rất tốt cho đầu óc!”

Bà Lục cầm bát sứ, cũng biết con trai mình không thích bát thuốc đen ngòm này, bà không ngại vất vả, tận tình khuyên nhủ, toàn tâm toàn ý coi lời của lão thầy thuốc Đông y như thánh chỉ, nhưng lại quên mất bác sĩ nói tình hình của anh cũng không có gì đáng ngại.

“Mẹ à, bác sĩ nói nằm viện quan sát là đủ rồi.” Lục Huyền Lâm mặc quần áo bệnh viện, sọc màu xanh trắng thoạt nhìn rất tươi mát, khác biệt rất lớn với Lục Huyền Lâm mặc vest đeo giày da của trước kia.

Trước kia anh đã từng uống rồi, lúc đó là khi Lý Tang Du vừa qua đời, cú sốc quá lớn dẫn đến có chút không khống chế được cảm xúc.Thế là bà Lục bắt anh uống cái này, rồi đi khám ở chỗ mấy lão thầy thuốc Đông y kỳ lạ.