Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 623



CHƯƠNG 623

Trước đây Trịnh Khôi nhìn thấy đứa con gái này đều quan tâm che chở, nhưng rõ ràng hôm nay không hề giống mọi khi. Điếu thuốc trên tay ông ta tụ rất nhiều tàn nhưng vẫn chưa rơi xuống. Ông ta chán nản ngồi trên sô pha, tay kia nắm chặt điện thoại.

Tiêu Hà đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho Trịnh Uyển Khanh. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Trịnh Uyển Khanh ngồi xuống đầu bên kia của ghế sô pha.

“Ba, ba sao vậy?”

Đôi mắt to tròn của cô ta thoáng hiện vẻ lo lắng. Mái tóc đen dài xõa ngang vai, bả vai gầy gò rất dễ khiến người ta cảm thấy thương hại.

Chỉ có điều, hôm nay Trịnh Khôi không giống với thường ngày. Ông ta không chỉ vô cùng chán nản mà còn luôn tỏ ra thờ ơ, làm như không thấy cô con gái rượu của mình.

“Không có gì, con vẫn còn trẻ, không biết những chuyện dây mơ rễ má bên trong đâu.” Trịnh Khôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu qua loa lấy lệ như vậy với Trịnh Uyển Khanh.

Ông ta thở dài, tùy ý ném đầu lọc thuốc lên bàn trà, không quan tâm gì nữa. Một mình Trịnh Khôi cầm điện thoại đi ra ban công, Trịnh Uyển Khanh mơ hồ nghe thấy ‘mượn tiền, không được’ gì đó, nhưng không rõ lắm.

Tiêu Hà bê đến một ly sữa và vài lát bánh mì, bản thân bà ta cũng không phải người biết rửa tay nấu cơm. Bánh mì và sữa đều được làm sẵn nên không mất quá nhiều thời gian.

“Ba có chuyện gì ạ? Tối hôm qua ba uống rượu say xỉn đến đây, hôm nay mới sáng ra đã nóng nảy như vậy rồi?” Trịnh Uyển Khanh nhấp một ngụm sữa nhỏ, nghi ngờ nhìn Tiêu Hà, đầu mày khẽ nhíu lại, tỏ ra hơi khó hiểu.

“Còn có thể thế nào nữa, không phải công ty không vay được vốn gì đó sao? Trước đây còn nói muốn mua đất nền, không có tiền thì mua kiểu gì?” Tiêu Hà bĩu môi, bà ta vốn không hiểu về những chuyện này lắm, nhưng cũng không muốn đi theo sau Trịnh Khôi giả bộ lo lắng được.

Trịnh Khôi mãi vẫn không có đủ can đảm để ly hôn với người vợ hiện giờ, rồi cho bà ta và Trịnh Uyển Khanh một danh phận. Vì vậy, lúc nào bà ta cũng oán trách Trịnh Khôi, chỉ ước được thấy ông ta nếm chút đau khổ.

Trịnh Uyển Khanh cũng hiểu sơ qua bèn gật đầu. Cô ta cùng Tiêu Hà không biết gì về chuyện trong công ty, nên tất nhiên không có cách nào giúp đỡ cho Trịnh Khôi.

Còn Trịnh Khôi trên ban công tức giận đến mức suýt chút nữa đã nhảy xuống. Chỉ trong một đêm, người phụ nữ Chu Vân Linh đó đột nhiên trở mặt không nhận người, nâng giá bán đất lên những năm phần trăm so với giá ban đầu.

Ông ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho vụ mua bán này từ lâu, chỉ đợi Chu Vân Linh bán đất cho mình để bắt tay vào kế hoạch, tới lúc gần được thì lại xảy ra rắc rối như vậy.

Ông ta như đạn đã lên nòng không thể không bắn. Muốn tìm người mượn vốn xoay vòng thì đột nhiên không biết đám người đó trúng tà gì. Họ không cho vay đồng nào thì cũng thôi đi, đến ngay cả ngân hàng cũng không chịu xuất vốn.

Ông ta đã hỏi mãi cũng chỉ nhận được một cái tên – Lục Huyền Lâm!

Bọn họ đều nói là Lục Huyền Lâm đã ra lệnh, bọn họ không thể không nghe theo. Nhưng đang yên đang lành sao Lục Huyền Lâm lại tính toán với ông ta chứ? Trịnh Khôi bực bội vò đầu bứt tóc. Nếu không giành được thương vụ mua bán này, khoản tiền mà công ty ông ta bị thiệt hại không chỉ mấy trăm triệu thôi đâu!

Trịnh Khôi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh đang ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha ăn bánh mì. Trong lòng ông ta bỗng giật thót, sao lại quên mất bà cô này nhỉ?

Ông ta nhanh chóng bước qua ban công đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Uyển Khanh. Hai mắt sáng ngời nhìn cô ta chằm chằm rồi nói: “Uyển Khanh à, con cũng biết công ty của ba xảy ra vấn đề rồi đúng không? Bây giờ chỉ có con mới có thể giúp được ba thôi!”