Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 634



CHƯƠNG 634

Cô gái nhận lấy giấy khám bệnh, cũng không nhìn Trịnh Uyển Khanh thêm cái nào, chỉ vội vàng nói câu cảm ơn rồi liền đi khỏi. Mà trong nháy mắt người phụ nữ ngẩng đầu lên, Trịnh Uyển Khanh hoàn toàn ngây dại.

Biểu cảm trên mặt của cô ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoảng sợ, tiếp theo đó là hoài nghi, thay đổi mấy lần cuối cùng vẫn trở về biểu cảm không thể tưởng tượng nổi và sợ hãi, cả người ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Lý Tang Du? Là Lý Tang Du? Lại là Lý Tang Du ư?

Không đúng, sao lại là Lý Tang Du, là một người đã chết sáu năm rồi, sao lại xuất hiện trước mặt cô ta? Chắc chắn là mình đã bị hoa mắt rồi.

Trịnh Uyển Khanh cười khan vài tiếng, dặn lòng không cần phải sợ hãi: “Trịnh Uyển Khanh, chắc chắn là bởi vì não bị chấn động, cho nên mày mới nhìn nhầm.”

Mà Trịnh Uyển Khanh cũng không nhìn thấy người kia rõ cho lắm, lúc nãy người phụ nữ ấy rất bối rối, thứ mà cô để ý cũng chỉ có giấy khám bệnh, Trịnh Uyển Khanh chỉ nhìn thấy được gương mặt trong lúc người kia nói lời cảm ơn liền xoay người rời đi, bây giờ nhớ lại thì cảm thấy khá mơ hồ.

Trịnh Uyển Khanh bất đắc dĩ thở dài, chắc chắn là bởi vì Trịnh Mễ Á, cho nên trong đầu mình mới hỗn loạn, nhìn thấy một người rất giống với Lý Tang Du là liền kết hợp gương mặt của người kia và Lý Tang Du lại với nhau.

Nhớ tới Trịnh Mễ Á, trong lòng Trịnh Uyển Khanh cảm thấy nhục nhã, mặc dù ngày hôm nay Trịnh Mễ Á cũng bị thua thiệt, nhưng mà cô ta chiếm vị trí của mình lâu như thế, cô ta cũng nên cướp về rồi, dù sao thì mẹ Lục vẫn có chút xem trọng thân phận của cô ta.

Khúc nhạc dạo ngắn ngủi khi nãy không khiến người khác để tâm, còn Trịnh Uyển Khanh vẫn luôn ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhớ đến những chuyện hỗn loạn đấy, thẳng cho đến khi có một âm thanh mềm mại đánh gãy suy nghĩ của cô ta.

“Dì ơi, dì có nhìn thấy mẹ của cháu không ạ?”

“Dì hả? Mày kêu ai là dì đó? Con nhỏ…”

Trịnh Uyển Khanh vừa quay người liền nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn khoảng chừng bốn năm tuổi đang ôm một con thỏ nhỏ với nước mắt đầm đìa nhìn cô ta, lúc đầu cô ta còn muốn dạy dỗ đứa nhỏ không có mắt nhìn một chút, lại phát hiện đứa nhỏ này trông vô cùng quen mắt. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Dì ơi… dì có thấy…” Giọng nói mang theo tiếng nức nở vẫn còn chưa nói xong, điện thoại trên người đứa bé đã vang lên, sau đó có làm như thế nào cũng không ngăn được nước mắt chảy ra: “Mẹ ơi, mẹ đâu rồi… Tịch không thấy mẹ…”

Nghe thấy tiếng nức nở của Tịch, trái tim Lý Tang Du đau đớn vô cùng, bởi vì quá gấp rút cho nên cô hoàn toàn quên mất Tịch cũng luôn đi theo sau lưng mình. Mà lúc nãy Tịch bị một vài thứ khác hấp dẫn lực chú ý, vừa mới quay đầu là không thấy Lý Tang Du đâu.

“Tịch, con có nhớ rõ là mình lạc mất mẹ ở đâu không? Con đến đó rồi tìm cô y tá nghe điện thoại đi có được không nào? Mẹ sẽ đến tìm con.” Lý Tang Du nói một hồi, nước mắt bất giác rơi xuống, nhưng mà vẫn có thể kìm nén giọng nói của mình. Mặc dù Tịch còn nhỏ nhưng cũng biết quan tâm đến cảm xúc của cô, cô không muốn để lúc này mà Tịch còn phải lo lắng cho cô.

“Vâng ạ, Tịch không khóc, Tịch chờ mẹ…” Tịch nói xong thì liền nghe lời Lý Tang Du đi ngược trở về, hoàn toàn không chú ý đến cái dì đang nhìn chằm chằm vào mình.

Mà sau khi Tịch rời khỏi tầm mắt mình rồi thì Trịnh Uyển Khanh mới bỗng nhiên sực nhớ lại, từ lúc nào mà lại cảm thấy cô bé này quen mặt, không phải lúc Lý Tang Du còn nhỏ đã có bộ dạng như vậy à?

Trước kia, bắt đầu kể từ khi cô ta chuyển vào nhà họ Lý, cô ta có thể nhìn thấy ảnh chụp của Lý Tang Du ở khắp nơi, từ nhỏ cho đến lớn đều có, cô ta đã nhìn nó vô số lần bằng ánh mắt ghen ghét.