Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 648



CHƯƠNG 648

Hơn nữa tại sao nhất định là Thái Vũ Hàng? Cô không được sao?

“Mẹ, ba đã trở về rồi đúng không?” Không thấy ai trả lời, Tịch hỏi, ánh mắt mong đợi kia, thật sự khiến Lý Tang Du có chút đau lòng.

“Sao vậy, công chúa bé nhỏ của ba nhớ ba rồi hả?”

Trong lúc Lý Tang Du đang định lên tiếng, bên ngoài cửa truyền đến giọng nói mà Tịch đang nhớ nhung.

“Ba~”

Sau khi Thái Vũ Hàng biết Mộ bị bệnh đã lập tức nghĩ cách hoãn lại tất cả mọi việc, sau đó không kịp nghỉ ngơi, vội vàng trở về, quan trọng là vẫn chưa qua sinh nhật của hai đứa nhỏ!

Thái Vũ Hàng ở ngoài cửa, dang hai tay ra, đợi Tịch bổ nhào vào lòng, sau đó giơ lên cao.

Không biết từ khi nào, mỗi lần gặp nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách, hai người đều sẽ làm như vậy, mặc dù cân nặng của Tịch đang dần tăng lên, nhưng Thái Vũ Hàng vẫn luôn giữ thói quen này với Tịch, thậm chí còn vì Tịch mà tăng cường sức khỏe.

Ai bảo Tịch là tiểu công chúa của anh ta chứ!

Khung cảnh ấm áp này, lúc Lục Huyền Lâm nhìn thấy lại vô cùng chói mắt.

A Minh muốn quay đầu xe lăn nhưng đã không kịp.

Vừa đưa Mộ trở về, A Minh nghĩ đợi lát nữa sẽ đưa Lục Huyền Lâm đi thăm hai đứa bé, để tăng thêm động lực, ai mà biết được, Thái Vũ Hàng lại trở về.

Đúng lúc này.

Ngay cả tiếng ba của Tịch cũng rơi vào tai hai người bọn họ. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tổng giám đốc….” Nhìn thấy Lục Huyền Lâm nắm chặt hai tay lại, A Minh vô cùng đau lòng.

Nhưng Lục Huyền Lâm chỉ lắc đầu, bất lực thả lỏng hai tay ra: “Đi thôi.”

Giọng nói có chút khàn, A Minh biết Lục Huyền lâm đang kiềm chế.

Lục Huyền Lâm trước đây muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, gặp phải chuyện như thế này chắc chắn sẽ xông vào làm ầm ĩ một trận, mà bây giờ thì sao?

Anh chỉ im lặng rời đi, dáng vẻ nhếch nhác này không chút giấu giếm bị người khác nhìn thấy.

Mộ cảm nhận được một ánh mắt kỳ quái, vừa quay đầu lại nhìn thấy bóng lưng của Lục Huyền Lâm.

Ba hiểu nhầm rồi….

Dáng vẻ sa sút tinh thần này khiến Mộ có chút đau lòng, nhưng cậu bé không thể nói, không thể phá hỏng bầu không khí này.

“Ba, có phải là quà ba mua cho Tịch không, còn cố ý giả vờ thần bí~ ba xấu quá đi ~”

“Cái gì?”

Thái Vũ Hàng có chút khó hiểu, anh ta vừa mới vội vàng qua đây, vội đến mức còn chưa kịp chuẩn bị quà.

“Cái này nè.” Tịch giơ con búp bê trong tay lên.

Thái Vũ Hằng cười khổ, lại nhìn Lý Tang Du cầu cứu.

Lý Tang Du mấp máy miệng, anh ta.

Thái Vũ Hằng đột nhiên bừng tỉnh, xem ra hai người đã gặp nhau ở thành phố A.

“Tịch, đợi lát nữa ba lại dẫn con đi mua quà có được không? Món quà này, không phải do ba chuẩn bị!”

….

Mà lúc này, trong phòng phục hồi chức năng, chỉ nghe thấy tiếng va chạm không ngừng.