Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 70: Chương 70





Chính xác hơn là vì quá tò mò.
“Vậy tôi sẽ xem nó thành một lời khen ngợi!”
“?”
Lý Tang Du nhất thời không hiểu ý anh ta.
Cô nghĩ một lát mới chợt hiểu ra.
Anh ta căn cứ vào hành vi của cô để nói lời này.

Người đàn ông có thể khiến cho một người phụ nữ nhìn chăm chú, không phải quá xấu thì chắc chắn là rất đẹp rồi.
Rõ ràng, anh ta là trường hợp sau.
Lý Tang Du thoáng cong môi, đột nhiên muốn cười.
Thời Nhiên Phong là một người thú vị, ở cùng với anh ta, sự hiu quạnh và mệt mỏi trong lòng cô bất giác đã chữa khỏi.
Cô vốn là một người có tính cách tùy tiện, hờ hững với mọi thứ, từ sau khi đứa trẻ mất đi, lại thêm một loạt những đả kích kia đã thiếu chút nữa đánh bại sự lạc quan của cô.

Nhưng giờ phút này, Thời Nhiên Phong đã cho cô một liều thuốc tốt.
“Cảm ơn!” Lý Tang Du đột nhiên thốt ra một câu mà chỉ có bản thân cô mới hiểu được.
Thời Nhiên Phong nhíu chân mày, dường như hiểu rõ ý của cô, thoáng nở nụ cười.
Hai người đều ăn ý không nói thêm gì nữa.
Lý Tang Du ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính xe với tâm trạng rất tốt.
Chiếc xe vẫn luôn duy trì một tốc độ đều đặn khiến người trong xe không cảm thấy xóc nảy gì, nhưng phong cảnh ngoài cửa kính lại nhanh chóng lùi về sau, có thể thấy được tốc độ xe không chậm, con đường này cũng rất bằng phẳng.
Nhìn địa hình, nơi này đã tiến vào khu vực tư nhân, không có người và xe nào khác.
Lý Tang Du từng nghe nói gia tộc Thời Thị nổi tiếng thế giới nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thật sự tiếp xúc đến.

Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, cảnh vật phía ngoài cửa kính đã ngừng lại.
Bọn họ đã đến nhà họ Thời rồi.
Cả đoạn đường hết gần hai mươi phút, Lý Tang Du đã có thể tính toán ra được diện tích của khu vực tư nhân này rất lớn.


Cô thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn thử, mới phát hiện nơi này có cây lớn tự nhiên che trời, có cảm giác như rừng cây rợp bóng mát.
Không thể nghi ngờ, đây là bao trọn cả một ngọn núi.
Cũng chỉ có nhà họ Thời mới có thể chi mạnh tay như thế.
Cửa xe mở ra, Lý Tang Du duỗi chân ra khỏi xe.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc không đi, hai chân vừa tiếp xúc với mặt đất, vết thương trên đầu gối lại nhắc nhở cô bằng cảm giác đau càng dữ dội hơn.
“A…!” Lý Tang Du đau tới mức hít sâu một hơi.
Thời Nhiên Phong vòng tay qua eo cô, để cô dồn cả trọng lượng lên người mình, đỡ cô đi vào trong tòa nhà lớn như hoàng cung kia.
Ở đây cái gì cũng lớn hơn, bên ngoài tòa nhà lớn được xây dựng theo phong cách kiến trúc Châu Âu, bên trong cũng mang đậm phong cách Châu Âu, không có quá nhiều đồ dùng và đồ trang trí.

Trong nhà có vẻ trống trải lại ẩn chứa một hương vị sâu lắng.

Ngay cả Lý Tang Du là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được mỗi vật dụng được bày ra đều có giá trị không nhỏ.
“A Bốc, đi lấy cái hòm thuốc tới đây.” Sau khi đỡ Lý Tang Du ngồi xuống ghế sofa, Thời Nhiên Phong ra lệnh.
“Vâng, thưa ngài.”