Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 727



CHƯƠNG 727

Còn chuẩn bị sẵn chi phiếu, 3 tỷ chắc là đủ rồi!

“Ừ, tôi sẽ khiến cô ta hết hy vọng.”

“Bác gái, có cần cháu đi cùng không?”

Mẹ Lục tính toán, dẫn theo Trịnh Uyển Khanh cũng được, có thể khiến Lý Tang Du hoàn toàn tuyệt vọng!

Cho dù Lục Huyền Lâm bị thương nặng, Trịnh Uyển Khanh cũng không từ bỏ việc thích Lục Huyền Lâm, nhân phẩm của cô ta có không tốt thế nào đi nữa, những là thật lòng với Lục Huyền Lâm.

Những điều này bà ta có thể nhìn ra!

Ít nhất tốt so với Lý Tang Du đã đi 6 năm, lại đột nhiên quay lại!

Lúc này, Trịnh Uyển Khanh lại có chuyện trong người rồi.

Tiêu Hà cầm đơn thỏa thuận ly hôn của Trịnh Khôi, đi tới phòng của Trịnh Uyển Khanh, chuẩn bị nói gì đó thì phát hiện Trịnh Uyển Khanh nói chuyện điện thoại với mẹ Lục thì sửa lời.

“Con gái, ba con sắp ly hôn với người đó, lát nữa có thể đi với mẹ làm thủ tục đăng ký kết hôn rồi, những năm này ấm ức cho con rồi.”

Lời này rõ ràng được mẹ Lục nghe thấy, lần này vấn đề thân phận bà ta để ý nhất cũng được giải quyết rồi!

“Ờm… bác gái, cháu có việc, không thể đi cùng với bác được, buổi tối cháu sẽ tới nhà chơi ạ.”

“Được, cô đi làm đi!”

Trịnh Uyển Khanh này chính là định mệnh của Lục Huyền Lâm, mẹ Lục cảm thấy vậy.

Giọng điệu của mẹ Lục trở nên nhẹ nhàng, Trịnh Uyển Khanh nghe mà trong lòng rất thoải mái.

Chắc chắn là vì chuyện thân phận của cô ta, cho nên mẹ Lục trở nên vui mừng như vậy, Trịnh Uyển Khanh cảm thấy mình cách thời gian bước vào nhà họ Lục đã càng lúc càng gần rồi.

Tiêu Hà thấy con gái của mình vui vẻ, ho một tiếng, nhắc nhở cô ta hiện thực.

“Uyển Khanh, đó chỉ là nói cho mẹ của Lục Huyền Lâm nghe, bây giờ mẹ cần con giúp.”

“Giúp sao? Chuyện gì? Mẹ, mẹ nói như vậy, đến lúc đó bác gái sẽ trách con lừa bác ấy.”

Trịnh Uyển Khanh từ trong cõi mộng tỉnh lại thì nhìn sang Tiêu Hà có hơi trách móc, sau đó nhìn thấy thỏa thuận ly hôn trên tay bà ta.

“Mẹ, đây là cái gì?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đối với thái độ của Trịnh Uyển Khanh, Tiêu Hà lắc đầu bất lực.

“Con đó! Quan tâm mẹ bằng một nửa sự quan tâm dành cho Lục Huyền Lâm và mẹ của cậu ta thì tốt rồi!”

Thái độ của con gái mình đối với mình còn không tốt bằng một nửa thái độ đối với người ngoài, Tiêu Hà không biết hình dung tâm trạng của mình.

Nhưng bà ta lại rất hiểu.

Nếu không phải lỗi của mình, không cho Trịnh Uyển Khanh một gia thế tốt, Trịnh Uyển Khanh cũng không cần lấy lòng người khác như vậy.

“Aiya, mẹ nói cái gì đấy? Con sao không quan tâm mẹ chứ?” Nghe thấy giọng điệu chua xót của mẹ mình, Trịnh Uyển Khanh lập tức đi tới, nói với vẻ nhẹ nhàng: “Không phải là do dạo này con nhỏ chết tiệt Trịnh Mễ Á đó cứ làm phiền con, nếu không con cũng sẽ không mệt mỏi như vậy.”

Nhắc đến Trịnh Mễ Á, tâm trạng của hai người không sao tốt được, dạo này luôn không ngừng có người tìm bọn họ gây phiền phức, nhìn thoát cái là biết thủ bút của Trịnh Mễ Á.