Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 745



CHƯƠNG 745

Lục Hương Cầm không nói gì nữa, Lục Huyền Lâm và mẹ Lục nói đúng, Lý Tang Du cũng không phải là loại người ngang ngược, sau này họ vẫn là người một nhà.

Trước kia bà ta không thích cô là vì Lục Huyền Lâm không thích. Bây giờ anh lại thật lòng yêu Lý Tang Du, người cô này cũng không thể khăng khăng làm theo ý mình, huống chi họ đã có con cháu của nhà họ Lục.

Không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật.

Bà ta đi khuyên Lục Dĩ Mai vậy.

“Mẹ, tại sao mẹ lại chết sáu năm rồi? Mẹ, mẹ có muốn sống cùng với ba không?”

Cuộc trò chuyện của mấy người Lục Huyền Lâm đã lọt vào tai của Mộ Mộ không sót chữ nào, bây giờ cậu càng nghi ngờ hơn, Tịch Tịch cũng hiếm khi chen lời, cũng muốn biết chuyện sau đó.

Mấy người nhà họ Lục trò chuyện với nhau thật sự cứ như thể cô muốn trở về vậy.

Lý Tang Du cũng đã quen với tính cách này của nhà họ Lục rồi. Họ đều thích làm theo ý mình, chẳng thèm hỏi suy nghĩ của người khác.

“Mộ Mộ, con thấy thế nào?”

Đúng là sẽ có ngày trở lại, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, hết hận cũng không có nghĩa mọi chuyện đã qua.

“Con nghĩ là sẽ không, vậy mẹ ơi, sao mẹ lại chết sáu năm?”

Lúc đó cậu bé còn trông thấy bia mộ của mẹ, chuyện này thật sự rất kỳ lạ.

“Bởi vì ba mẹ của mẹ đã qua đời nên mẹ không trở về nữa. Họ tưởng rằng mẹ đã chết.” Lý Tang Du bịa chuyện với vẻ rất nghiêm túc.

Có điều, trong đó cũng có một nửa là sự thật, có rất nhiều chuyện trẻ con không nên biết, chờ sau này lớn lên chúng sẽ tự khắc phát hiện ra sự thật thôi.

Nhưng Mộ Mộ không dễ gạt, cậu bé luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái.

Nhưng lúc Lý Tang Du nhắc tới ba mẹ mình, nỗi buồn hiện lên trong mắt cô, khiến cậu bé không thể hỏi tiếp được.

Cậu không thể để mẹ buồn.

“Mẹ ơi, kỳ lạ quá, bà nội kia cứ nhìn về phía chúng ta. Kia kìa mẹ, lấm la lấm lét.”

Người lấm la lấm lét mà Tịch Tịch nói chính là mẹ Lục.

Lý Tang Du cũng cảm nhận được ánh mắt bọn họ luôn nhìn về phía cô, nhưng chỉ cần cô có phản ứng là ánh mắt đó sẽ biến mất. Có điều, từ láy mà Tịch Tịch vừa dùng rất hay.

“Tịch Tịch, con biết dùng từ láy rồi sao? Đúng là lớn thật rồi.”

Lý Tang Du xoa đầu Tịch Tịch, mặt cô bé sắp hất lên tới tận trời luôn rồi.

“Anh trai muốn lớn nhanh, dĩ nhiên là con không thể thua được.”

“Mấy đứa đúng là cục cưng của mẹ!”

Mẹ Lục nhìn thấy ba người cười nói vui vẻ, rất muốn đi tới hỏi xem bọn họ có chuyện gì mà vui như thế.

Hai đứa trẻ càng nhìn càng thấy đáng yêu, bé trai rất giống Lục Huyền Lâm, bé gái cũng càng nhìn càng thấy giống.

Khuôn mặt bầu bĩnh, muốn nựng một cái.

Nếu như hiện tại đang ở nơi đông người, mẹ Lục sẽ bị người khác hiểu lầm là muốn bắt cóc hai đứa trẻ.

Không giấu nổi khát khao trong mắt.

“Huyền Lâm…”

Lúc này ông cụ Lục tỉnh lại, muốn gặp Huyền Lâm.