Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 755



CHƯƠNG 755

Ai ngờ chỉ một giây sau, Diệp Quỳnh Như lại nhận thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô ta.

Ánh mắt đó, vô cùng lạnh lẽo.

“Cút! Đừng để tôi nói lần thứ hai!”

“Phụt…”

Nhìn dáng vẻ co rúm không thể tin nổi của Diệp Quỳnh Như, Lục Nghiên Tịch bỗng dưng phì cười.

Mà nụ cười này cũng khiến sự u ám trong lòng cô vơi đi rất nhiều.

Nghe thấy tiếng cười của Lục Nghiên Tịch, khuôn mặt Diệp Quỳnh Như đỏ bừng ngày lập tức. Để tránh chọc giận Tư Bác Văn, Diệp Quỳnh Như không thể không kìm nén sự không cam lòng của mình.

“Lục Nghiên Tịch, cô cứ chờ đấy cho tôi.”

Lúc rời đi, Diệp Quỳnh Như còn không quên oán hận trừng mắt nhìn Lục Nghiên Tịch, để lại lời cảnh cáo cho cô.

Cô chủ của Tập đoàn Lục Thị thì đã sao? Rồi sẽ có một ngày cô ta chắc chắn sẽ hung hăng giẫm đạp Lục Nghiên Tịch dưới chân mình!

Khi chỉ còn lại hai người họ trước cửa phòng, Lục Nghiên Tịch nhìn cơn bão tố cuồn cuộn trong mắt Tư Bác Văn, nụ cười trên mặt tắt ngúm. Cô lặng lẽ bước sang bên cạnh hai bước, nhưng không ngờ Tư Bác Văn lại cứ thế ép sát tới, dồn cô vào góc tường.

Cơ thể anh bao trùm lấy cơ thể cô khiến cô trông càng nhỏ nhắn hơn. Trong khoảnh khắc đó, Lục Nghiên Tịch cảm thấy mình như trở lại mười hai năm trước.

Tư Bác Văn khi đó cho dù gặp nguy hiểm lớn nhỏ cỡ nào cũng sẽ lập tức bảo vệ cô trong vòng tay anh.

Nhưng kể từ sau vụ việc lần đó… trong anh chỉ còn lại sự căm hận cô.

Đang suy nghĩ miên man, đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông chợt bóp lấy cằm cô, gằn giọng hỏi từng chữ một.

“Người đó là ai!”

Đầu ngón tay anh dùng sức quá mạnh, như muốn bóp nát cô vậy.

Nhưng dường như Lục Nghiên Tịch không hề cảm thấy đau, trên mặt vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.

“Là Hoắc Vũ Khải.”

“Ha…”

Ngày sau đó, trời đất đảo lộn.

Cả cơ thể của Lục Nghiên Tịch chợt bay lên không, khi cô kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông ném mạnh lên giường!

“Anh định làm gì vậy?” Lục Nghiên Tịch hoảng sợ không biết phải làm sao.

Tư Bác Văn hơi khựng người lại, sau đó lập tức vùi mặt vào giữa cổ cô, không nói một lời, cũng không kiềm chế sự tàn bạo của mình, Lục Nghiên Tịch khẽ run lên.

Lục Nghiên Tịch hoảng loạn dùng sức giãy giụa, miễn cưỡng ngăn cản sự đụng chạm của anh, trừng to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đè trên người mình: “Tư Bác Văn, gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, đừng khiến tôi phải coi thường anh!”

“Hay cho câu gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình. Ha.”

Bỗng dưng cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, Lục Nghiên Tịch cố nén giọt nước mắt tủi thân, nghĩ tới việc đây là nơi anh và người phụ nữ khác đã từng ngủ với nhau, đáy lòng cô lại dâng lên cảm giác buồn nôn.

Cô nghe thấy Tư Bác Văn nói: “Lục Nghiên Tịch, cô nhớ cho kỹ đây, chỉ có tôi mới được nói kết thúc…”