Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 28: Trở về



Editor: nhatientri
Beta: Esley

Kinh thành nguy nga hùng tráng, nhưng chỉ cách vài ngày, nó đã không còn trang nghiêm như trước trong mắt Lục Kiến Chu.
Nàng nắm tay Phần Tuy đi vào điện, mỉm cười nói, "Có nhớ nhà không?"
Phần Tuy bùi ngùi ngàn vạn phần, nhưng lại đáp một câu không rõ ý nghĩa, "Đây không phải là nhà của ta, thế nhưng ta lại muốn biến nơi này thành thiên hạ của ta".
Lục Kiến Chu nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của nàng, ngôn từ độc ác, thật có mấy phần giống khí chất toát ra từ người Niên Niệm Thi thường ngày.
Hay do sinh ra ở hoàng gia, nên luôn có một cỗ khí chất mà Lục Kiến Chu vĩnh viễn cũng không thể bắt chước được.
Trên đại điện, hoàng đế tựa hồ không nghĩ đến Phần Tuy có thể còn sống trở về, sau khi kích động thì tự mình rời khỏi long ỷ, vươn tay nghẹn ngào nói, "Tiểu công chúa của trẫm đã trở về, trở về là tốt rồi...Trẫm rất vui mừng...."
Lục Kiến Chu cũng nở nụ cười, đang muốn thả tay Phần Tuy ra, nhưng mà vẻ mặt ngưng trọng của Phần Tuy cách đây một giây, giờ đây đã đổi khác, nàng giật tay bật ra ngoài trước, lao vào lòng hoàng thượng, khóc lóc nói, "Hoàng A Mã, Phần Tuy còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại lão nhân gia ngài, trong Hành Cung lạnh quá, lại đói bụng, ngày nào Phần Tuy cũng nhớ đến hoàng A Mã, mỗi ngày đều rất cô quạnh!".
"Tiểu công chúa của trẫm, thật sự là quá đáng thương, không phải trẫm đã sai người đưa đồ tới sao? Sao lại bỏ đói con?". Hoàng thượng đau lòng không ngớt, mà lòng Lục Kiến Chu cũng thấy có chút nặng nề.
Phần Tuy lại càng khóc lợi hại hơn, "Làm gì có chuyện đưa đồ cho Phần Tuy! Những người kia còn ước gì Phần Tuy không gặp lại hoàng A Mã! Phần Tuy còn nghe thấy bọn họ nói, sợ bị truyền nhiễm nên sau đó không đưa thuốc nữa, nếu không nhờ Niệm Thi tỷ tỷ, chỉ sợ Phần Tuy thật sự không trở về được!".
"Cái gì?". Hoàng thượng nghe được lời này, đã giận đến không nhịn nổi,, "Là quan nào phụ trách việc này? Tại sao không phái người giám sát, có phải đều xem lời trẫm là gió thổi bên tai không?"
Một người trong số bách quan vội quỳ xuống, dập đầu nói: "Hoàng thượng tha mạng, hạ quan luôn băn khoăn đến việc này, là do thủ hạ của của hạ quan không nghe lời, hạ quan....Trở về chắc chắn hạ quan sẽ trách phạt!".
"Trách phạt? Ngươi cũng nên bị trách phạt cùng chứ, người đâu, kéo tên này xuống, phế vật trong triều đã đủ nhiều rồi, trẫm nhìn thấy thật phiền lòng". Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, mấy thị vệ liền vội vàng mang vị quan đang van xin kia ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, rồi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Trong lòng Lục Kiến Chu trở nên lạnh lẽo, nhìn cửa cung đờ ra một lúc lâu.
Bỗng, giữa cung điện im lặng như tờ, lại truyền đến một tràng cười thiên chân vô tà như chuông bạc của một bé gái.
"Hoàng A Mã vạn tuế vạn vạn tuế!". Phần Tuy nhảy vào lòng hoàng thượng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lấy lòng, "Quả nhiên người hiểu rõ Phần Tuy nhất là hoàng A Mã".
Niên Kiền nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Phần Tuy, cưng chiều nói, "Trẫm chỉ có một mình Phần Tuy là con gái, không thương con thì thương ai đây?"
"Hoàng A Mã nói rồi thì phải giữ lời nha, nếu sau này có ai dám bắt nạt Phần Tuy, hoàng A Mac nhất định phải giúp Phần Tuy tru di cửu tộc nhà hắn nha!".
Một câu máu lạnh vô tình, nghe có vẻ ung dung đơn giản như vậy, nhưng lại được nói ra dễ dàng như ăn cháo từ miệng của một nữ đồng ấu trĩ.
Lục Kiến Chu bỗng nhiên ngẩng đầu, há miệng, cuối cũng cũng không nói bất kỳ điều gì nữa.
======================================
Sau khi tan triều, Lục Kiến Chu theo Lục Vọng đi ra ngoài.
Đến bên ngoài cửa điện, Lục Vọng nhìn Lục Kiến Chu một lần nữa, thấy nàng không khác gì lúc đi, chỉ gầy hơn một chút, lúc này mới trấn an, "Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, con đúng là không sợ chết, trong cung nhiều ngự y như vậy, tại sao con phải đến? Ta với nương con đều đã lớn tuổi rồi, muội muội con thì không thể hầu ở bên người chúng ta nữa, nếu như lại mất đi con..."
"Không phải cha thường chỉ dạy Kiến Dực nếu gặp chuyện bất bình thì phải rút tay tương trợ sao, Kiến Dực không làm được chuyện thấy chết mà không cứu". Lục Kiến Chu thấy khóe mắt khỏe khoắn của ông có nhiều thêm một ít nét nhăn, chỉ mới có mấy ngày mà có vẻ đã già đi rất nhiều, "Nếu như lúc đó cha có mặt ở đó, chắc sẽ không mặc kệ ngồi nhìn chứ?"
"Lúc ấy ta đang ở đó!". Lục Vọng thở dài, "Ta cùng với hoàng thượng đang bàn chuyện cơ mật, nghe được tin tức liền đến đó, con trẻ tuổi nóng tính, không biết quy tắc hoàng gia, đây căn bản không phải là việc mà con có thể xen vào, nếu lần này không phải nhờ quận chúa, con cũng sẽ không trở về được! Trở về nên hảo hảo cảm tạ người ta".
Nhắc tới Niên Niệm Thi, Lục Kiến Chu nhớ ra cái gì đó, hỏi, "Cha, lúc mười tuổi Kiến Chu bị té từ trên cây xuống, là ngoài ý muốn sao? Muội ấy đã từng bị đưa tới Hành Cung... Có phải hay không??".
Lục Vọng bày ra một bộ dáng không biết gì cả, "Tính cách của muội muội con từ nhỏ đã không thể đoán được, dù ta làm cha nhưng cũng không xen vào được, chỉ là khi nó còn bé giống con, trong người mang theo rất nhiều bệnh, vì thế ta dạy nó theo cách dạy nam hài, đưa đến thao trường rèn luyện cùng ta, mỗi lần giải tán thì lại thấy nó biến mất, lúc đầu ta chỉ nghĩ là nó ham chơi, không quản giáo gì thêm, sau đó lại nghe nói nó thường đi đến mấy vùng lân cận Nghiêu vương phủ, năm mười lăm tuổi thì đột nhiên mất tích, ta cũng phái người đi tìm hồi lâu nhưng không được, kết quả may mắn thay có một số bằng hữu trên giang hồ của mẹ con, trên đường tình cờ nhìn thấy nó mình đầy thương tích, thoi thóp chỉ còn một ít hơi tàn, lúc nó được đưa về, ta nhìn mà đau lòng, cảm thấy là do mình quản giáo không nghiêm, sau đó ta một mực không cho nó đến thao trường nữa. Không ngờ rằng, càng như thế nó lại càng không chịu ngồi yên, vẫn tìm cách theo ta học võ...Con so với nó, cũng không hăng hái bằng..."
Lục Kiến Chu nghe thấy Lục Vọng không có liên quan đến chuyện ở Hành Cung nhiều năm về trước, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra số mình vẫn còn may mắn hơn so với Phần Tuy, có thể chỉ là gặp chút bất trắc, nhưng ít nhất không phải là bị người thân yêu nhất đưa đến nơi đó.
===============================
Trở về phủ tướng quân, tảng đá lơ lửng trong lòng Cận Kuynh Thấm và Lục phu nhân cũng coi như được thả xuống.
Đặc biệt là Lục phu nhân, ôm đầu Lục Kiến Chu khóc rống một trận, "Hài nhi đáng thương của ta a, hài nhi số khổ a...."
"Nương, con thở không nổi!". Lục Kiến Chu giãy giụa tránh khỏi, thấy Cận Khuynh Thấm cũng một mặt đầy nước mắt, cười sờ sờ đầu nàng, an ủi, "Không phải trước đây ngươi đều ước gì ta chết sớm sao, tại sao cũng khóc đến thương tâm như vậy!".
Cận Khuynh Thấm thấy nàng gầy trơ xương, cũng đau lòng không ngớt, nhào vào trong lòng nàng nổi giận mắng, "Ta chán ghét ngươi, nhưng không hề ngóng trông ngươi chết sớm, tại sao lại nói xui xẻo như vậy a! Ta đã mất đi Lục Kiến Chu, thật sự không muốn mất đi ngươi nữa!".
Lục Kiến Chu không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ lưng nàng, nhìn hai cô cháu bám nhau khóc lóc thảm thiết, như thế nào cũng cảm thấy Cận Khuynh Thấm mới là con ruột của Lục phu nhân.
"Đúng rồi, Niệm Thi đâu?". Lục Kiến Chu nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy cái bóng Niên Niệm Thi, nàng rất muốn nói lời cảm tạ.
Lật Cơ ở một bên trả lời, "Sáng sớm hôm nay muội muội đã trở về Nghiêu vương phủ, sau khi tướng công đi cũng đã mấy ngày không trở về phòng. Không biết là đi đâu".
Nàng cho rằng nói như vậy, Lục Kiến Chu sẽ cảm thấy Niên Niệm Thi không có tình cảm phu thê.
Không nghĩ tới Lục Kiến Chu lại dãn lông mày cười nói, "Mấy ngày nay nếu không nhờ nàng ở trên núi một mực chăm sóc ta, chỉ sợ ta cũng sẽ không trở về được".
Lục phu nhân nghe thấy lời này cũng kỳ quai, "Nàng chăm sóc con? Chỗ bí ẩn như vậy, giang hồ bằng hữu của ta tìm mấy ngày cũng không thấy, làm sao mà nàng tìm được?"
"Con cũng không biết....". Lục Kiến Chu sờ sờ gáy, "Mấy ngày nay không hảo hảo ngủ, Hành Cung kia đúng là không phải chỗ cho người ở, Thường Hoan, nếu Niệm Thi trở về, ngươi hãy gọi ta một tiếng".
Nghe thấy Thường Hoan đồng ý, Lục Kiến Chu mới an tâm đi ngủ....
====================
Không biết từ khi nào, Lục Kiến Chu lại bắt đầu lâm vào trạng thái mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, cơn ác mộng khi xưa lại ùa về, đến lúc nàng tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy choáng váng, đầu óc hỗn loạn mò đến cạnh bàn, bàn tay run rẩy lấy một chén trà uống, phía sau rèm cửa bỗng xuất hiện một bóng người, nàng nhất thời kinh hãi, không cầm chắc chén trà trong tay, cốc trà rơi xuống đất, vỡ thành từng miếng, "A?".
"Quận mã gia tỉnh rồi sao?". Lục Kiến Chu chỉ nhìn thấy mấy cái bóng chồng lên nhau. Lúc trước ở Nghiêu vương phủ cũng đã từng gặp bà lão trước mặt một lần, "Nhiều ngày không gặp, dương khí của quận mã gia lại yếu đi mấy phần, tình trạng âm dương có vẻ mất cân băng?"
"Bà bà?". Miệng lưỡi Lục Kiến Chu khô khốc, hoảng hoảng hốt hốt, cảm thấy người kia càng tiến càng gần, sau đó một đạo ánh sáng long lanh hiện lên, phản chiếu lại dưới ánh trăng rực rỡ đến lóa mắt, khi nàng ý thức được đó là một cây đao, chân đã trượt té ngã nhào trên mặt đất, nhưng không còn một tia khí lực để chống lại...
Cửa lớn bị mở ra, mắt thấy thanh đao đã sắp đâm vào thắt lưng nàng, lại bị một cây trâm ngọc chặn lại, bật ngược về phía sau, "Lách cách" tiếng thanh đao chạm xuống mặt đất vang lên mấy lần rồi mới im bặt.
Một bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần vội vàng chạy vào, nâng Lục Kiến Chu dậy, giọng nói tràn đầy tức giận quát bà lão kia, "Bà bà, người đang làm gì vậy?!"
"Nàng sẽ hại chết người!". Thanh âm già nua khàn khàn, đột nhiên vang lên.
Niên Niệm Thu ôm Lục Kiến Chu thần trí không rõ vào trong lòng, giọng nói lại tăng thêm một phần thống khổ, "Nàng đã vì ta mà chết một lần, tại sao các người còn chưa chịu buông tha cho nàng?"
"Nàng thật sự là Lục Kiến Chu sao? Chẳng trách được người lại bất chấp tất cả ngăn cản, còn khăng khăng đòi gả cho Lục Kiến Dực....Kỳ thực ngay từ đầu người đã biết nàng chính là Lục Kiến Chu?". Thanh âm chất vấn tràn đầy vẻ không thể tin được, "Vậy nên ngay từ đầu ta đã cật lực phản đối, cảm ơn là một chuyện, có nhất định phải lấy thân báo đáp không?"
"Cảm ơn?". Lục Kiến Chu nghe thấy lời này, tránh khỏi lòng Niên Niệm Thi, "Chuyện này....Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Một lượng thông tin lớn như vậy, Lục Kiến Chu không chống đỡ nổi, lần thứ hai ngã xuống.
Niên Niệm Thi nhìn mà đau lòng, một bên nâng nàng một bên ra lệnh với bà lão kia, "Mau ra khỏi đây, đây là chuyện của ta, các người không có quyền quản".
Lục Kiến Chu thở dốc liên tục, té nhào lên giường, chỉ có thể để Niên Niệm Thi tùy ý chạm vào người.
Mặc dù trong lúc mơ mơ màng màng, thế nhưng lần này nàng có thể cảm giác được rõ ràng, Niên Niệm Thi đang cởi xuống từng lớp từng lớp y phục trên người nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo mịn màng lướt khắp da thịt non mềm không một tì vết....
Chuyện này thật giống như đã từng xảy ra trước đây...
Lục Kiến Chu nghĩ đến, lần trước uống rượu say, người lau người cho nàng, căn bản không phải Lục phu nhân, mà chính là đôi bàn tay này....
Ngay cả loại xúc cảm này, cũng chưa từng thay đổi.
"Niên Niệm Thi....Đến tột cùng thì ngươi đã gạt ta bao nhiêu chuyện...". Lục Kiến Chu cắn răng, nói một câu này, xong rồi bất tỉnh, nặng nề chìm vào hôn mê....