Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 30: Hợp tác



Editor: nhatientri
Beta: Esley

Ngày thứ hai, Lục Kiến Chu đã tiến cung từ rất sớm, Cận Khuynh Thấm cẩn thận dọn dẹp thư phòng mộ phen, hình như tâm tình rất tốt, khẽ hát đi ra ngoài, thấy Niên Niệm Thi đang đàn một mình ở ngoài sân, tâm tình tựa hồ còn tốt hơn cả nàng.
"Sao đột nhiên tỷ tỷ lại có hứng thú độc tấu vậy?". Cận Khuynh Thấm ngắt một đóa hoa nhỏ, đi thẳng tới.
Niên Niệm Thi cũng ngừng động tác trên tay, nhìn mặt mày hớn hở của nàng, cười hỏi, "Làm sao có thể so với ngươi hoa đào đẩy mặt, đã gặp phải chuyện gì tốt đẹp sao?".
"Quận chúa quả thật hỏa nhãn kim tinh thông minh nhanh trí, điều này cũng có thể nhìn ra được!". Cận Khuynh Thấm hơi ngạc nhiên, bỏ hoa vào cổ tay áo, "Khuynh Thấm quả thật là có người yêu, không biết tỷ tỷ có thể thực hiện lời hứa làm mai không?".
Lần trước nghe nàng nói không thích Lục Kiến Dực, Niên Niệm Thi lập tức thả lỏng tâm tư, lần này cũng không ngờ vực nữa, cho rằng nàng đã thích người khác, vì thế trả lời, "Đó là điều tất nhiên, chỉ cần có thể thì ta liền giúp. Nói nhanh lên rốt cục là vị tài tử nào, cư nhiên lại lọt được vào con mắt kén chọn của Khuynh Thấm nhà ta?".
"Nói ra chỉ sợ tỷ tỷ chê cười, người kia cũng giống với ta, là nữ tử". Cận Khuynh Thấm vừa dứt lời, liền trở nên bất an miết chặt cánh hoa kia.
Niên Niệm Thi nghe vậy, còn tưởng nàng đã buông tha Lục Kiến Chu, thích một người khác, liền có chút mừng rỡ, nhưng vẫn làm ra bộ dáng không thể tiếp thu được, "Ý của ngươi là, ngươi là nữ tử, nhưng lại thích nữ tử?".
Cận Khuynh Thấm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, giống như lần đầu tiên nghe được một chuyện kinh hãi thế tục giống như thế này, trong lòng có chút vui sướng, không hề do dự nói "Đúng, tuy rằng hiện tại nàng đã có người bầu bạn, thế nhưng theo ta biết thì ta vẫn còn cơ hội, vậy nên ta sẽ không bỏ cuộc!"
"Vậy người bầu bạn kia cũng là nữ tử?". Niên Niệm Thi có vẻ rất hứng thú, "Làm sao có thể Hoành đao đoạt ái được?"
Cận Khuynh Thấm gật đầu, "Người bầu bạn với nàng không thích nàng, đoán chừng chỉ là nàng đơn phương thích. Chờ đến khi người kia biết được bộ mặt thật của nàng, hai người tự nhiên sẽ tan rã".
"Bộ mặt thật?", Niên Niệm Thi hỏi, "Chẳng lẽ nàng lừa dối người ta?".
"Ừ, nàng vẫn luôn nữ giả nam trang, cho rằng như vậy có thể nắm giữ lòng của người kia, nhưng người kia căn bản không hề yêu thích nữ tử!". Cận Khuynh Thấm không thể chờ đợi được mà nói ra suy nghĩ của chính mình, "Nhưng mà khi ta biết nàng cũng yêu thích nữ tử, ta liền yên lòng, cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, tuy thừa nước đục thả câu cũng có chút đê tiện, nhưng ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó!"
"Nữ giả nam trang?". Niên Niệm Thi cảm giác hình như mình đã bỏ qua một khâu rất quan trọng.
Nhưng Cận Khuynh Thấm lại tiếp tục tự tin nói, "Đúng vậy, thẳng chính là thẳng, không thể cong được, không ai không hiểu đạo lý này, tỉ như Kiến Dục....Nếu như là nữ tử, có phải tỷ tỷ nhất định sẽ không qua lại với nàng nữa không?"
Niên Niệm Thi đoán không ra ý nghĩ của Cận Khuynh Thấm, chỉ có thể bị động mà diễn, "Chớ nói nhảm, tại sao Kiến Dực lại có thể là nữ tử được? Ta và nàng làm phu thê đã lâu như vậy chẳng lẽ không biết rõ sao? Có phải là ngươi nghe được mấy lời đồn đại kỳ quái nào không? Tuy rằng ngày thường tướng công có chút nương pháo*, không có khí khái nam nhi, nhưng tuyệt đối không phải là nữ tử!"
*Nương pháo: theo như mình hiểu là chỉ những người nhìn nam không ra nam, nữ không ra nữ, không phân biệt nổi.
"Cho nên mới nói ngươi quả thật không phải là loại người như chúng ta!". Cận Khuynh Thấm vui vẻ nói, "Tỷ tỷ yên tâm đi, người kia của ta đương nhiên không phải là Lục Kiến Dực! Chỉ hy vọng đến thời điểm nước chảy thành sông, tỷ tỷ đừng quên đã đáp ứng Khuynh Thấm, hợp tác giúp đỡ!".
Cách đó không xa, Lục Kiến Chu đang ở cung đình hắt xì liên tục hai cái, dùng khăn tay lau sạch, hoàng hậu ở bên cạnh nói, "Niệm Thi thật sự không chăm sóc ngươi sao, lần trước đã thấy gầy đến như thế, lần này tiến cung, còn bị cảm, chẳng lẽ đến cái chăn nàng cũng không cho ngươi đắp?".
Lục Kiến Chu nở nụ cười, viết cho Niên Hâu Triệu một câu văn, "Chắc là có kẻ nào đó ở sau lưng nói xấu, Niệm Thi hoạn nạn thấy chân tình, gần đây càng ngày càng hiền lành".
Đột nhiên có một quan viên chạy đến quỳ xuống nói, "Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế, chuyện lần trước mà hạ quan tra, đã có chút tiến triển.".
"Là chuyện Phần Tuy mắc bệnh đậu mùa sao?". Hoàng hậu dò hỏi, "Nói".
"Đúng vậy...". Vị quan kia do dự liếc nhìn Lục KIến Chu ở một bên, Lục Kiến Chu nhận ra ý đó, đang chuẩn bị xin cáo lui, hoàng hậu lại nói, "Kiến Dực là người của mình, cứ nói đừng ngại".
"Tuân mệnh!". Quan viên kia đứng dậy, bẩm báo, "Hạ quan phát hiện bên trong quần áo Phần Tuy công chúa mặc ngày đó đúng là có dấu vết của mầm bệnh!".
"Hừ, quả thật là có người rắp tâm hãm hại, bộ quần áo đó từ đâu tới?", Hoàng hậu tức giận nói
"Chuyện này....". Vị quan kia che che giấu giấu, cuối cùng vẫn ấp úng nói ra, "Áo choàng này là do nương nương tự tay may cho Nhị hoàng tử ..."
Ngày hôm đó trở trời, hoàng hậu lo lắng cho thân thể của con gái, liền thuận tay đưa cho Phần Tuy cái áo gió vốn tính cho Niên Hậu Triệu , bây giờ nghĩ lại, người mà người kia muốn hại, căn bản là Nhị hoàng tử.
Mà Niên Hậu Triệu ở trong cung này....người phải chịu đựng sức uy hiếp nhiều nhất chính là....
"Người đâu, bãi giá đến Cảnh Dương cung, bổn cung phải giết Kim quý phi đến trở tay không kịp!"
Lục Kiến Chu mắt thấy muốn diễn ra một trận tranh đấu, vội vàng rút lui ra sau, nhưng Niên Hậu Triệu cứ lôi nàng tiến đến phía trước, nói muốn thay tỷ tỷ báo thù rửa hận.
=====================
Kim quý phi đang chơi cờ với mấy phi tần khác, hoàng hậu đột ngột tới, mọi người vốn đáng cười cười nói nói với nhau trong nháy mắt quỳ xuống, cùng nhau thỉnh an.
"Kim Tước Nhi, ngươi là nữ tử tâm địa rắn rết! Vậy mà muốn hại chết Hậu Triệu nhà ta!". Hoàng hậu đi nhanh qua, ngay mặt nàng giáng một cái tát xuống, "Ngươi sợ Hậu Triệu nhà ta đoạt ngôi vị hoàng đế của con trai ngươi đến như vậy sao!".
Sức ảnh hưởng của cái tát này quá lớn, trong lúc nhất thời các phi tần bàn luận sôi nổi, hình ảnh đẹp đến nỗi Lục Kiến Chu không dám nhìn...
Lúc hoàng thượng nghe tin chạy đến, cả gian phòng đã muốn nát bét, chia làm hai phe chỉ trích lẫn nhau, mà Lục Kiến Chu một bộ dạng bất đắc dĩ đứng ở một bên vây xem với Niên Hậu Triệu đang không ngừng khen hay!
"Nơi này chỉ có một mình ngươi là nam nhân, tại sao không ngăn cản lại?!". Hoàng thượng nói xong, một thân một mình vọt vào giữa lòng địch, kết quả hứng phải một vết xước trên mặt từ móng tay hung tàn của một phi tử, lúc này cảnh tượng hỗn loạn mới dừng lại.
Lục Kiến Chu rất oan ức.....
Cứ để những người này đánh nhau cho thỏa thích đi....
Nhân tiện nói luôn là nơi này quả thật chỉ có một nam nhân, chính là Hậu Triệu đệ đệ đây....
Lúc hoàng thượng đang được bó thuốc, cũng nghe qua đại khái sự tình, lúc này mới nói với hoàng hậu, "Nàng hoài nghi Kim quý phi, vậy có chứng cứ gì không?"
Hoàng hậu là hậu duệ của người Đột Quyết, ỷ vào thực lực hậu thuẫn sau lưng, nên lúc nói chuyện cũng rất có thế lực, "Muốn hại Hậu Triệu, ngoại trừ nàng thì còn có thể là ai!".
"Cũng có thể là có người vu oan cho nàng ấy!". Hoàng thượng đều muốn bảo vệ cả hai bên, "Việc này phải giao cho Tông Nhân phủ điều tra, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu thực sự có huyền cơ gì, đến lúc đó chắc chắn trẫm sẽ xét xử!".
"Đợi đến khi Tông Nhân phủ phá án xong, con tiện nhân này đã sớm phá hủy những thứ cần phá hủy rồi!". Hoàng hậu vẫn không chịu thuận theo ý chỉ mà buông tha, "Điều bổn cung muốn làm bây giờ, là lật tung Cảnh Dương cung này lên!"
Lục Kiến Chu nhất thời có cảm giác mình đứng sai bên a, vị hoàng hậu này thực sự không có đầu óc, nếu như thật sự là Kim quý phi làm, còn để đến khi ngươi điều tra ra mới vội vàng phi tang sao....
"Làm càn! Trẫm đã nói như thế nào thì sẽ làm như thế đó, ngươi không nên quên ở đây ai mới là lớn nhất!". Mặt rồng của hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, Lục Kiến Chu suýt chút nữa quỳ xuống theo, nhưng lại nghe hắn vẫn còn kiêng kỵ với cáo trạng của hoàng hậu, ngữ khí hơi nhu hòa hơn, "Có điều trẫm vẫn phải đối xử bình đẳng, Kim quý phi mong nàng chấp nhận yêu cầu quá đáng này đi".
Tất nhiên là cho dù có lục soát, cũng không thể thấy bất kỳ thứ gì cả.
Khi Lục Kiến Chu lĩnh chỉ lui xuống, đi theo hoàng hậu trở về Khôn Ninh cung, đã là chạng vạng.
Vốn tưởng rằng sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng đột nhiên hoàng hậu lại nói, "Kiến Dực, ngươi thấy thế nào?"
Không biết tại sao, sau khi trải qua chuyện của Phần Tuy, hoàng hậu tựa hồ rất tín nhiệm nàng, cái gì cũng đều dò hỏi qua ý kiến của nàng, Lục Kiến Chu có chút không biết nói sao, giả ngu đứng đờ người ra, "Kiến Dực ngu muội, thực sự đoán không ra".
"Đương nhiên rồi....Thanh quan thì khó đoán được việc gian, chuyện nữ nhân tranh đấu nơi hậu cung này, dù là các nam tử thông minh cũng không thể đoán ra". Hoàng hậu bùi ngùi nói, "Sắc trời cũng đã tối, ngươi cũng nên trở về đi".
"Tuân lệnh!". Lục Kiến Chu tuân mệnh, vui vẻ trở về, vừa xoay người ra cửa đã nhìn thấy một người đang đi vào nội đường, khiến nàng có chút bất ngờ, "Niệm Thi? Ngươi đến đây làm chi?"
Đương nhiên Niên Niệm Thi không đến đây để đón nàng về, "Phần Tuy công chúa tìm ta có một chút chuyện".
"Con nhóc hư hỏng kia thì có thể có chuyện gì? Muộn như vậy mà còn gọi ngươi tới, có hiểu lễ phép là gì không!?". Lục Kiến Chu bất mãn, hình như đã quên đây là địa bàn của người ta.
Niên Niệm Thi không nói gì, cẩn thận thủ thế "Xuỵt", nhưng Phần Tuy đã chạy đến, mắng nàng. "Lục Kiến Dực! Ngươi đúng là vẫn không sợ chết! Dám nói xấu bổn cung, ngươi muốn rơi đầu phải không!"
Lụ Kiến Dực làm mặt quỷ với Niên Niệm Thi, rồi lại quỳ gối xuống trước mặt của Phần Tuy, "Hạ quan biết sai rồi, nhưng đúng là sắc trời đã tối, phu nhân nhà ta hay ngủ sớm, lão nhân gia ngài nếu thật sự muốn nói cái gì, không thể truyền đến vào ngày mai sao?"
"Ta muốn nói gì với đường tỷ*, truyền lúc nào, ngươi quản được sao, ngươi- tốt-nhất nên cút về nhanh đi!" Phần Tuy lại bày ra dáng vẻ ngông cuồng tự đại, "Ta còn muốn cướp lão bà của ngươi, nhắc nhở ngươi, đêm nay Niệm Thi ngủ với ta, ngươi cũng đừng lo lắng!".
*đường tỷ: chị họ
Con gấu con này....Mệt cho mình còn cảm thấy nàng bị nhốt mấy ngày đã lột xác, rõ ràng con gấu này không hề thay đổi bản tính, giả bộ đại nhân, một chút biết ơn cũng không có!
Lục Kiến Chu phất phất tay với Niên Niệm Thi, "Vậy hạ quan về nhà trước! Trái lại ngươi giành được nhất thời nhưng cũng không cướp được cả đời, ngay sáng mai là đã có cơ hội gặp nàng!".
Niên Niệm Thi thấy nàng đi ba bước thì quay đầu lại, trên mặt cũng tràn lan nụ cười thỏa mãn ngọt ngào.
Phần Tuy thấy nàng như vậy, có chút không hiểu được mở miệng, "Thiệt thòi cho ngươi khi thích nàng, cái này gọi là người ngốc có ngốc phúc sao?"
"Nàng rất ngốc sao?". Niên Niệm Thi nghĩ đến Lục Kiến Chu, lặp lại, "Có lẽ vậy.... Ta chính là thích nàng ngốc đến đáng yêu".
"Chuyện hôm nay diễn biến rất tốt, quả thật đúng như ngươi tính toán, mâu thuẫn giữa ngạch nương và Kim quý phi đã trở nên gay gắt triệt để, chắc chắn sau này Kim quý phu sẽ nghĩ cách đối phó với ngạch nương của ta!". Ngữ khí Phần Tuy có chút âm lãnh, không giống xuất phát từ miệng một đứa trẻ chín tuổi một chút nào.
"Niệm Thi chỉ có thể đáp ứng đến đây, chuyện phát sinh sau này ta không muốn dính líu đến nữa". Niên Niệm Thi vẫn bày ra một bộ dạng không liên quan, cao thâm khó đoán.
Nhưng điều này lại chọc giận Phần Tuy, "Ngươi thông minh như vậy, tại sao lại không chịu giúp ta?!"
"Không biết công chúa nhìn thấy Niệm Thi thông minh ở điểm nào, Niệm Thi yêu thích kẻ ngu si, tất nhiên cũng là một người ngu dốt". Niên Niệm Thi khiêm tốn nói, chỉ muốn về nhà nhanh một chút, "Công chúa nên giữ lời hứa, bây giờ Niệm Thi cũng nên về nhà, tướng công dạy học đến bây giờ chắc chắn là đói bụng rồi, cần về sớm để làm bữa tối".
"Niên Niệm Thi!". Phần Tuy chán ghét loại cảm giác không được quan tâm này, lại nhìn thấy trong mắt người kia căn bản không có hình bóng mình, mà sự thực chính là như vậy, "Chuyện này vẫn chưa xong đâu, nhất định ngươi phải giúp ta! Nếu không ta liền đem thân phận nữ tử của Lục Kiến Dực truyền đi khắp nơi! Nói cho cả thiên hạ này biết ngươi gả cho nữ tử! Cho ngươi mất hết thể diện!"
Phần Tuy chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, miệng đã bị che lại, đợi đến khi nàng tránh ra khỏi lồng ngực đầy hương hoa mê người kia, đã nhìn thấy Niên Niệm Thi đầy lửa giận nhìn nàng, dưới ánh trăng bàng bạc, mắt nàng tỏa ra một tia sát khí đến dọa người, khiến Phần Tuy nhịn không được run rẩy một trận, "Ngươi....Ngươi muốn làm gì?".
"Bây giờ ngươi mới biết sợ sao? Yên tâm đi, chắc ngươi cũng biết bên trong cung thành này có bao nhiêu lỗ tai đang nghe, bao nhiêu con mắt đang nhìn chăm chú chứ? Ta sẽ không làm gì ngươi". Niên Niệm Thu đẩy nàng ra, dạy dỗ, "Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi làm hại nàng dù chỉ một chút, ta mặc kệ ngươi là cái gì mà công chúa quý phi hay hoàng hậu, ta bóp nát ngươi cũng đơn giản như đạp chết một con giun con dế, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể uy hiếp được ta".
Dù sao Phần Tuy cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lúc này lại bị dọa sợ, chính bản thân nàng cũng hiểu rõ vị tỷ tỷ này, nàng ấy tuyệt đối nói được làm được chứ không phải chỉ nói vui đùa một chút, "Cái kia....Vậy rốt cục ngươi có giúp ta hay không..."
"Cũng không phải ta không giúp ngươi, giúp ngươi thì được ích lợi gì? Những người kia đều là cha đẻ, mẹ ruột, thân đệ đệ, của ngươi, ngươi quả thật vì lợi ích của mình không hối hận, không tiếc gì sự sống chết của bọn họ?". Niên Niệm Thi lạnh lùng nhìn nàng, cảm thấy tất cả lời nói của nàng, chẳng qua cũng chỉ là lời nói nhãm trong nhất thời của một tiểu hài tử bị bỏ rơi, cái gì mà 'Nếu ngươi không giúp ta báo thù rửa hạn, ta lập tức đem đoạn đối thoại nghe được giữa ngươi và Lục Kiến Dực, nói ra việc biết được thân phận nữ tử của nàng', chẳng qua chỉ là nóng giận trong nhất thời.
"Ta không hối hận, những người kia đều là kẻ đã vứt bỏ ta, bọn họ nhất định phải nếm trải sự trả giá, ta cực khổ trong Hành Cung, bọn họ một phần ngàn cũng chưa từng cảm nhận được, đây mới chỉ là bắt đầu!". Khuôn mặt Phần Tuy không còn mang tính trẻ con nữa, trái lại lại có một vẻ mặt máu lạnh vô tình đặc hữu của hoàng gia.
Ở bên trong Hành Cung chính là chịu khổ, nhưng mà lại có người chịu được đến hai lần....
"Niên Niệm Thi, nếu ngươi đã đáp ứng ta, thì tương lai ngươi chính là dưới một người trên vạn người, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi. Không phải ngươi yêu thích Lục Kiến Chu sao? Ta có thể để cho các ngươi dùng thân phận nữ tử để yêu nhau, bất chấp thế tục, ai dám dị nghị dù chỉ một câu, ta lập tức chôn cả nhà hắn. Điều kiện trao đổi như vậy, ngươi có đồng ý hợp tác không?". Phần tuy ngửa mặt nhìn nàng, giọng nói mang chút do dự nào.