Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 47



Quí Luân vươn tay muốn chọc thẳng vào hai con ngươi đầy oán hận kia, Tô Dịch vô thức né ra, quay đầu nhắm chặt mắt phát run.

Tay Quí Luân dừng lại trong không trung, ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao phải tự ra tay.

Không khí giằng co, đột nhiên nghe thấy hai tiếng “cốc cốc”, Trương Siêu ở bên ngoài hỏi: “Thiếu gia, tôi vào được không.”

Thấy Quí Luân không có phản đối, Trương Siêu đẩy cửa ra, cùng với một người giúp việc nữ đi vào trong phòng, bất ngờ hai người nhìn thấy Tô Dịch ngồi dưới đất, chú ý tới vẻ mặt tức giận của Quí Luân, cứng đờ ra không dám tiến lên một bước.

Tô Dịch từ kinh hách bừng tỉnh lại, nhìn lại bản thân mới ý thức được bởi vì mới rồi giãy dụa thân thể lộ ra hơn phân nửa, đầu nhũ đeo khuyên cùng dấu cắn lồ lộ ra trước mặt mọi người, trên chăn bông dính đầy vết trắng cùng máu tươi lấm tấm. Lập tức mặt mũi đỏ bừng hét lên một tiếng, cũng chẳng quản Quí Luân đang giận dỗi hay là chuyện của Lâm Lâm, rúc vào trong chăn, nhảy lò cò, đẩy Trương Siêu ra thoát khỏi phòng của ác ma.

Càng xem càng thấy giống con thỏ bị thương ôm đầu chạy trốn.

Quí Luân trừng theo hướng Tô Dịch bỏ chạy, một lát sau thả khẩu súng bắn kim ra, khó chịu quay đầu lại nói với Trương Siêu cùng nữ giúp việc: “Thay quần áo.”

Trương Siêu đẩy bả vai nữ giúp việc một chút, một bên nhìn thấy cô giúp việc này thất thần nhìn Quí Luân trần trụi, mới lập tức vội vàng chuẩn bị quần áo cho tốt xe đi thân thể Quí Luân, tiếp theo ngồi xổm trước mặt hắn mà cài nút.

Không khí xung quanh Quí Luân lạnh đến có thể giết người, chăm chú nhìn nữ giúp việc.

Nữ giúp việc mới đến được một tháng, chịu qua huấn luyện nhưng vẫn sợ hãi như cũ đến tay cũng run rẩy, không dám nhìn thẳng thiếu gia nhà mình. Nhưng Quí Luân dùng sức nắm lấy cằm cô ta, nghĩ đến ánh mắt hoảng sợ của Tô Dịch nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy? Tôi nhìn rất đáng sợ sao?”

Quí Luân quần áo khoác hờ, lộ ra thân thể rắn chắc, hơn nữa khóe miệng rõ ràng mang theo ý cười, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng không chứa một tia tình cảm, hắn như vậy thoạt nhìn qua vừa tuấn mĩ lại vừa lãnh khốc, người giúp việc nhìn thấy hắn lại mất hồn vài giây.

Bất quá người giúp việc lập tức nhớ lại, trước kia có bao nhiêu nữ giúp việc hầu hạ Quí Luân thay quần áo nghĩ muốn trèo cao lên giường Quí Luân đều bị giải quyết sạch sẽ, nhớ lúc đầu quản gia cho cô làm vị trí này, hơn ba lần căn dặn trừ khi Quí Luân yêu cầu nếu không thì phải tuyệt đối làm đúng bổn phận, bây giờ cô khẩn trương không biết làm sao, vô tức nhìn Trương Siêu cầu cứu.

Trương Siêu xua tay để cho giúp việc lui ra trước, cầm quần áo còn mặc chưa hết trong tay.

Lúc này Quí Luân ngẩng đầu nhìn vào gương, sờ lên khóe miệng, đáy mắt mông lung không xác định.

Trương Siêu nhớ tới Quí Luân cho đến lúc này chưa từng có biểu hiện thiếu tự tin, trước kia chỉ xảy ra đúng một lần là khi mẹ của hắn qua đời, mà lần này, nguyên nhân lại chỉ là vì con thỏ nhát gan bỏ chạy.

Quí Luân nhìn vào gương vài giây, mới hừ lạnh một tiếng, thuận miệng hỏi: “Mới vừa rồi là Lâm Lâm sao? Con đàn bà đó sao làm ra chuyện đó?” Trong lời nói giống như trong lòng hắn chuyện của Lâm Lâm không hề quan trọng so với Tô Dịch.

Trương Siêu mặc quần áo cho hắn xong, một bên trả lời:

“Đứa trông coi không chịu được sự hấp dẫn của người đó, không cẩn thận để cô ta trốn thoát.”

Quí Luân có vẻ không nhịn được, chống lên trái, tức giận nói:

“Đồ vô dụng.”

Trương Siêu biết Quí Luân đem tính tình giấu rất sâu, bình thường không bao giờ biểu hiện ra ngoài, trực tiếp để người khác xử lí thủ hạ thất trách. Mà con thỏ vừa bỏ đi, lại làm cho tính tình Quí Luân thay đổi rõ nhanh, không có lập tức hạ lệnh chém giết, có thể thấy được ảnh hưởng rất lớn.

Trương Siêu nói:

“Thiếu gia có muốn tôi đem con thỏ không ngoan trở về không?”

Quí Luân liếc nhìn Trương Siêu một cái nói:

“Ta muốn nó phải biết nghe lời.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Trương Siêu mỉm cười, khom lưng nói nhỏ bên tai Quí Luân: “… Tôi có một kế hoạch, con thỏ không phải yêu say đắm con đàn bà Lâm Lâm kia sao…?

xxxxxx

Trương Siêu không tìm được Tô Dịch trong phòng, cuối cùng trong một xó tìm được cái chăn bông cùng Tô Dịch muốn nhảy ra ngoài cửa sổ bị dính lại một nửa.

Tô Dịch ngã xuống mém chết, nhìn qua thê thảm vô cùng, cát dính đầy trên mặt, một điểm cũng chẳng có bộ dáng như người trưởng thành.

Trương Siêu oán thán một tiếng, ngồi ở bên cạnh Tô Dịch.

“Con thỏ, Quí Luân thích mi.”

Tô Dịch trợn to hai mắt nhìn gã, coi như là dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh ngó Trương Siêu.

Trương Siêu lại càng đi tới gần Tô Dịch, Tô Dịch vội vàng lắp bắp nói với gã: “Ông ông ông ông đừng đi tới đây!”

Trương Siêu lại nói thêm một lần: “Quí Luân thích mi, cậu ta vừa rồi vì mi mà phiền não cực kì.”

Đúng là không sai, phiền não vì không biết làm sao mới chọc ghẹo được mi.

Tô Dịch nghe xong lời này, có chút thả lỏng, rồi lại ôm chặt thân thể.

Thái độ Trương Siêu đột nhiên thay đổi 180 độ, vẻ mặt ôn nhu tiến lại gần, hiền lành như cha già, sờ sờ đầu Tô Dịch hỏi:

“Muốn gặp Lâm Lâm không?”

Tô Dịch trợn to hai mắt, có chút hoài nghi nhìn Trương Siêu, nghi hoặc người này có phải thật là tốt bụng như vậy không, cuối cùng ra sức gật đầu lia lịa.