Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 148: 148





“Xem ra các hạ thủ đoạn không ít bất quá cũng nên có dừng tại đây thôi.

Hôm nay, bần tăng liền thay các vong hồn đã chết dưới tay của ngươi, mời ngươi chịu chết!”
Phật quang trên người Bạch Cửu Dương tỏa ra, những vết thương trên người cũng không ngừng khép lại mặc dù với tốc độ rất chậm.

Kim quang tỏa ra còn mạnh hơn vừa nãy một chút, cả người lộ ra một chút sắc bén khiến người ta sợ hãi.
“A di đà phật!”
Bạch Cửu Dương thấp giọng niệm một câu phật hiệu, trên người tỏa ra sát tâm không hề che giấu.
Phía đối diện với y, Nhất Vô Niệm cũng rất ngưng trọng.
Quả nhiên những tên phật môn này thật khó chơi, một chiêu vừa rồi cũng không hề đơn giản dù vậy cũng chỉ khiến đối phương bị thương nhẹ, không hề có dấu hiệu tổn thương nghiêm trọng.

Thân thể đám phật tư đúng là rất mạnh mẽ.
Phật tu thường được nhắc tới với ưu thế thể tu, bên trong tu chân giới cũng là một thế lực cường đại không kém bất cứ ai.

Thế nhưng phật môn không tranh với đời, mục tiêu mà bọn họ hướng tới chính là ma đạo cùng yêu ma, còn về phần lục đục với các thế lực khác phật môn đứng hàng trung lập.

Trên hư không, hai người Nhất Vô Niệm cùng Bạch Cửu Dương mặt đối mặt, bầu không khí vô cùng căng thẳng, khí thế từ nhục thân hai người tỏa ra ba động mãnh liệt, xung quanh không gian hai người bắt đầu rung rung chuyển động, càng ngày càng mãnh liệt.
Nhất Vô Niệm không hề di chuyển nhưng phạm vi bao quanh thân thể của hắn xuất hiện chân nguyên ba động, tóc dài của hắn tung bay, toàn thân kiếm khí bàng bạc, dần dần hình thành trong hư không một cơn lốc kiếm khí bao phủ cả người Nhất Vô Niệm, che giấu đi thân hình của hắn.
Đối diện với hắn, Bạch Cửu Dương đột ngột xuất thủ, chỉ thấy hắn trực tiếp tế ra phật châu.
Phật châu bay trên không trung mang theo quang mang chói lóa ập tới, cỗ ba động từ trên phật môn tràn ngập ra, chuỗi phật châu trực tiếp bay tới người Nhất Vô Niệm.

Sau đó, phật châu bộc phát ra một cỗ lực lượng giam cầm, trực tiếp đem Nhất Vô Niệm giam cầm.
“A di đà phật!”
Sắc mặt Bạch Cửu Dương bình tĩnh, hướng về phía Nhất Vô Niệm khẽ cười nhạt.
“Các hạ cần gì phải phản kháng, thiện tai, thiện tai.” Bạch Cửu Dương gặp Nhất Vô Niệm bị phật châu giam cầm, khóe miệng hơi giương lên.
Vẻ mặt Nhất Vô Niệm bình tĩnh, mặc dù hắn chỉ có cảnh giới Kim Đan tầng 7 nhưng nhục thân căn bản vượt xa sự hiểu biết của mọi người.

Nhục thân của hắn mặc dù chưa đủ để giương oai trước Hư Thần Kỳ thế nhưng dưới Hư Thần lại là câu chuyện khác.

Trước đó bị một chưởng ấn của Bạch Cửu Dương đánh hộc máu chẳng qua do bị phản phệ, xét về một khía cạnh nào đó Bạch Cửu Dương chưa hề đủ thực lực đánh xuyên qua lớp phòng ngự của hắn .
Lúc này, chuỗi phật châu tỏa xuống áp lực đè ép thân thể của hắn nhưng chỉ hắn biết, cỗ lực lượng này không tổn thương được tới hắn, giam cầm phổ thông có lẽ sẽ khiến tu sĩ khác không làm được gì… thế nhưng nghĩ giam cầm hắn, tuyệt đối không thể nào.

Bành!
Ngay tại thời điểm Bạch Cửu Dương dứt lời, toàn thân Nhất Vô Niệm bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh khủng, nhục thân của hắn bộc phát, một cỗ lực lượng từ trong cơ thể của hắn cứ thế tràn ra ngoài, khiến cho áp lực mà chuỗi phật châu đè ép xuống người Nhất Vô Niệm bị quét sạch không còn gì.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Bạch Cửu Dương, chuỗi phật châu ở trên không trung trong nháy mắt nổ tung, vỡ nát.

Từng hạt phật châu tiêu tán tứ phương bốn hướng, bị cỗ lực lượng kinh khủng ma diệt, hóa thành bột phấn.
“Ong ong ong…”
Toàn thân Nhất Vô Niệm tràn ngập cỗ ba động mãnh liệt, chân nguyên hùng hậu cuồn cuộn, che đậy thương khung.
“Nhất Vô Niệm, ngươi điên rồi…” Nam Phương Trường Sinh giật mình trừng mắt truyền âm, bất quá chưa đợi nó nói xong thì đã bị Nhất Vô Niệm ném lại vào trong túi linh thú.

Sau đó, ánh mắt của hắn đưa về hướng Bạch Cửu Dương, xem ra muốn phân thắng bại một trận.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Thú vị…” Bạch Cửu Dương hơi chấn kinh thế nhưng rất nhanh lạnh nhạt, mở miệng thấp giọng nói một câu.
“Liền cái này?” Nhất Vô Niệm dùng ánh mắt lạnh lẽo chất vấn Bạch Cửu Dương, sau đó còn khẽ nói: “Muốn lấy mạng của ta thì đừng có phí lời, cứ vào đây!”

“Ong…”
Bạch Cửu Dương hừ lạnh một tiếng, lập tức xuất thủ, toàn thân của hắn tản mát kim quang rực rỡ, sau lưng xuất hiện một đạo kim sắc phật ảnh uy nghiêm.
Một tay của hắn giơ ra, hướng về phía Nhất Vô Niệm chộp tới.
Lập tức, trong hư không xuất hiện một bàn tay tỏa ra kim quang từ trên trời giáng xuống, bàn tay kia to lớn, phật quang ngập trời, kim quang bành trướng, tràn ngập hư không.
Nhất Vô Niệm biến sắc, cái này thủ ấn tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, chính là phật pháp hóa thành, uy lực vô cùng.

Bất quá, hắn cũng không sợ hãi.
Hắn khẽ hừ một tiếng, toàn thân vận chuyển Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam khiến cho thân thể từng tấc da đều hiện ra kim quang lưu chuyển.

Kim Chung Tráo mang dạng một cái chuông kim sắc, thế nhưng buồn cười ở chỗ, cái chuông này lại chỉ bao phủ một nửa thân trên của hắn khiến cho Nhất Vô Niệm trở nên có chút nửa vời.
Bất quá thân bên dưới có Thiết Bố Sam duy trì mặc dù chỉ tỏa ra chút bóng lóng nhàn nhạt nhưng chỉ có Nhất Vô Niệm biết, đừng có xem thường.

Một quyền theo tay phải của hắn trực tiếp đánh ra mang theo lực lượng mạnh mẽ đánh tới bàn tay màu vàng, bất quá chỉ duy trì được một vài giây liền bị phá vỡ.
Không có lực lượng ngăn cản, bàn tay màu vàng cứ thế chớp mắt đánh trúng thân thể Nhất Vô Niệm, “Oành” một tiếng nổ to, thân hình của Nhất Vô Niệm cũng theo đó mà bay đi chật vật lao vào một vách hắc thạch, để lại một cái hố thật to trên đó, còn Nhất Vô Niệm thì bị đánh xuyên vào tận bên trong.
Khóe miệng của Bạch Cửu Dương hơi giương lên, nhưng cũng không vì thế mà dừng tay lại.

Có một câu nói rất hay mà hắn rất ưng ý, “Đánh cho địch không kịp trở tay, thừa cơ đối phương yếu thế nhanh chóng diệt sát, tránh đêm dài lắm mộng.”
Mặc dù nhìn qua Bạch Cửu Dương thì ai cũng cho rằng, hắn là một vị phật tử vô cùng ưu tú, trên người phật quang tỏa ra khiến cho bọn họ án tâm.


Đây chắc chắn là một vị phật tử đúng nghĩa, là chúa cứu thế đám người bọn họ.

Nhưng ai mà ngờ trong được Bạch Cửu Dương lại có một bộ mặt khác, hay nói chính xác là một tính cách khác!
Bạch Cửu Dương ngự không bay tới chỗ Nhất Vô Niệm vừa va chạm, hai tai đưa ra đánh liên tục ra quyền, vách hắc thạch vốn bị Nhất Vô Niệm va trúng đã bị tổn thương không ít nay bịquyền pháp Bạch Cửu Dương liện tục đánh vào liền nổ tung thành từng mảnh, mặc kệ bên trong Nhất Vô Niệm thế nào quyền pháp màu vàng cứ thế đánh xuống.
Một vùng vách thạch cứng rắn dưới chỉ chớp mắt đã bị quyền pháp của Bạch Cửu Dương san bằng không còn một mảnh, khăp nơi đều là thạch vụn, bụi mù bao phủ một vùng phạm vi rộng lớn đủ để hình dung được uy lực ra quyền Bạch Cửu Dương mạnh mẽ cỡ nào.
Bên dưới mặt đất, một cái hố sâu rộng dần dần hiện ra trước mắt Bạch Cửu Dương thế nhưng ngay khi nhìn rõ bên dưới, sắc mặt của hắn hơi đổi.

Trong ánh mắt hiện ra vẻ chấn kinh, dường như hắn nhìn thấy điều gì đó không thể tin được.
Bụi mù tán đi, bên dưới hố sâu hiện ra một thân ảnh.
Cả một vùng đều đã trở thành hố sâu thế nhưng chỗ mà thân ảnh kia đang đứng thì lại không có chuyện gì xảy ra, mặc dù mảnh đất dưới chân hắn vừa đủ cho một người đứng mà thôi.

Hình ảnh này hiện ra có chút kỳ dị, giống như có một con sâu đào khoét hết lòng đất bên dưới nhưng chỗ hắn đứng lại bỏ qua.
Nhất Vô Niệm trầm mặc đứng đó, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Cửu Dương.

Thân thể của hắn dưới những đòn tấn công vũ bão của đối phương lại không chịu một chút thương tổn nào, không hề đánh xuyên qua được lớp phòng ngự của hắn..