Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 152: 152





“Huỳnh…!”
Bất ngờ Nhất Vô Niệm chấn động, thân hình hơi lui lại phía sau mấy chục mét một chân hơi khụy xuống.

Phía không xa, Bạch Cửu Dương vẫn giữ nguyên tư thế ra quyền, bất qúa trên người của y có vẻ như cũng không ổn lắm, bộ tăng phục gần như bị cháy nát, xem ra vừa rồi lôi điện từ lôi châu bắn ra cũng không phải dạng vừa.
Bất quá, đa phần lôi điện do lôi châu bổ xuống đều bị tôn phật kia ngăn chặn.

Nhất Vô Niệm hơi giương mắt nhìn qua đằng xa, tôn phật kia căn bản đã trở nên hư ảo lôi diện do trận pháp lôi châu bắn ra cực kỳ mãnh liệt, ngay cả tôn phật cũng có phần không chống đỡ được.

Tay phải điểm nhẹ một cái lập tức từ nhẫn trữ vật bay ra mấy thanh kiếm, đây toàn bộ đều là pháp bảo cường đại mà Nhất Vô Niệm nắm giữ.
Những thanh kiếm này lập tức bay ra sau lưng Nhất Vô Niệm tạo thành một vòng tròn hoa kiếm, hai tay bắt quyết, chân nguyên hùng hậu bắt đầu từ trong người vận chuyển.

Thời gian cấp tốc cho nên Nhất Vô Niệm gần như trong tích tắc liền hoàn thành các bước, hoa kiếm sau lưng chuyển động để cho Nhất Vô Niệm lọ ra một chút tiên khí.
Hai tay tụ lại đánh ra một chưởng, lập tức tất cả những thanh kiếm sau lưng của hắn giống như một chiếc phi tiêu xoay tròn cực nhanh cắt tới chỗ Bạch Cửu Dương.

Bất quá Nhất Vô Niệm cũng không trông cậy vào chiêu thức này có thể hạ gục được y, dù cho đây đều là những thanh kiếm cực kỳ mạnh.
Điểm nhẹ lên hư không một cái, mười hai viên lôi châu xoay vòng tròn bắn ra lôi điện xóa bỏ hư ảnh tôn phật, sau đó nhanh chóng tiến tới chỗ Bạch Cửu Dương bao phủ phạm vi của y.

Những viên lôi châu này dưới tay của Nhất Vô Niệm rất nhanh liền tạo thành một trận pháp mới, Lôi Châu Thập Nhị Tinh Tú Trận.
Trận pháp hoàn thành Nhất Vô Niệm liềm mỉm cười, đây đã là trận pháp mà hắn có thể trong thời gian nhanh nhất có thể bố trí ra được.

Trận pháp tam phẩm đối với tu sĩ Kim Đan cũng không uy hiếp được bao nhiêu, thế nhưng đừng quên phẩm chất của những viên lôi châu kia.


Bình thường chỉ cần không chế công kích bình thường đã cực kỳ mạnh, nay lại tập trung sức mạnh trở thành một cái trận pháp.
Công kích đánh ra chắc chắn chỉ có mạnh hơn, không thể nào yếu được.
Lôi châu kích hoạt phát tia sáng kết nối với nhau trên không trung, tạo thành một hình thái tinh tú.

Ngay khi tất cả đều liên kết với nhau, không gian bắt đầu trở nên có chút rung chuyển.

Lôi điện từ mười hai viên lôi châu tản mát ra cực kỳ mãnh mẽ, còn mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Trước đó lôi điện chỉ là bổ xuống từng đạo lôi điện mà thôi, lần này dưới trận pháp điều động lập tức tụ lại một đạo lôi điện.

Lôi điện bổ xuống khiến cho một vùng phạm vi không gian chấn động, một tia sét màu xanh to bằng bắp đùi bổ trực diện vào đỉnh đầu của Bạch Cửu Dương.

Vừa đánh bay phi tiêu kiếm hoa xong tay phải của Bạch Cửu Dương lật ra một tấm phù lục, y không kịp nhìn lôi điện khủng bố trên đỉnh đầu cấp tốc bức ra một giọt tinh huyết kích hoạt phù lục.

Phù lục hóa thành điểm sáng bay lên trên đỉnh đầu Bạch Cửu Dương tạo thành một màn chắn bao phủ cả người y vào bên trong.
“Ầm ầm ầm!”
Liên tiếp những tiếng vang trầm đục, lôi điện to bằn bắp đùi bổ thẳng vào màn chắn kết giới xung quanh người Bạch Cửu Dương.

Va chạm tạo ra một sóng khí lan tỏa ra bốn phía xung quanh, ngay cả ở phía đằng xa cũng không khỏi sợ hãi một phen.

Bất quá một đạo lôi điện không phải là tất cả, lần lượt những đạo lôi điện to bằng bắp đùi theo sau mà bổ xuống vị trí Bạch Cửu Dương.


— QUẢNG CÁO —
Những tiếng đinh tai nhức óc bao trùm cả một vùng không gian, ngay cả Nhất Vô Niệm cũng phải dùng chân nguyên hộ thể chống đỡ sóng âm cùng sóng khí.

Nhất Vô Niệm khoát tay một cái lập tức mười hai viên lôi châu bay vào tay hắn.

Không phải hắn không muốn đánh nữa mà căn bản hắn không dám, chân nguyên dùng để duy trì Lôi Châu Thập Nhị Tinh Tú Trận tiêu hao quá nhanh.

Cất lôi châu vào trong nhẫn trữ vật, Nhất Vô Niệm đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí Bạch Cửu Dương trong lòng thầm nghĩ, một đòn vừa rồi cũng coi như tuyệt sát, đối phương không chết cũng bị lột một lớp da.
“Ngươi mất cảnh giác rồi.”
Một âm thanh mộc mạc, tràn ngập từ tính khẽ truyền vào trong tay Nhất Vô Niệm.
Trên đỉnh đầu hắn, không biết từ khi nào xuất hiện một thân ảnh và đó không ai khác chính là Bạch Cửu Dương.
Chẳng qua y nào còn phong phạm của một vị phật tử tuấn tú lịch sự, giờ đây cả người của y tràn ngập cỗ khí tức tà ác, đôi mắt của y lóe lên những đường vân kỳ dị trông giống như lũ yêu ma.

Lúc này, chỉ thấy tay phải của hắn phủ lên một lớp vảy màu đen kỳ dị, mấy ngón tay cũng chuyển hóa thành móng vuốt, trông không khác gì một bộ phận của yêu ma thậm chí còn kinh dị hơn.

Tay phải bốc lên hắc khí cực kỳ nồng đậm tạo thành một cái trảo hướng tới đỉnh đầu của Nhất Vô Niệm bổ xuống.
Quá đột ngột, trong lòng Nhất Vô Niệm không khỏi xuất hiện một cỗ lãnh lẽo, Kim Chung Tráo vốn mờ ảo nay vừa chạm vào cánh tay hắc ám kia liền trực tiếp bị bốc hơi.

Kim quang xung quanh cơ thể Nhất Vô Niệm lập tức bị hắc khí thôn phệ không sót một mảnh, nhìn cánh tay hắc ám chớp mắt đã sắp chạm vào đỉnh đầu, ánh mắt của Nhất Vô Niệm hiện ra một chút hoảng loạn.

“Bịch!”
Một tiếng vang trầm đục đột ngột vang lên, dưới ánh mắt kinh hãi của Nhất Vô Niệm một thân ảnh to lớn che chắn ở trên đỉnh đầu hắn.

“Lão Quy!”
Nhìn rõ ai vừa cứu mình một mạng Nhất Vô Niệm thấp giọng hô!
Nam Phương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, gấp rút kêu: “Thất thần cái gì, mau mau nghĩ cách rút khỏi nơi đây.” — QUẢNG CÁO —img
Bị một con rùa quát Nhất Vô Niệm không hề khó chịu mà ánh mắt hiện ra một chút dị sắc, nhìn kỹ thì có thấy ẩn hiện cảm xúc xúc động.

Bất quá, Nhất Vô Niệm cũng biết tình hình không thể nào phí thời gian để suy tư vấn đề này, hắn hơi nhíu, đang định ra tay thì nghe thấy lời của con rùa.
Nhìn vẻ mặt không hiểu của Nhất Vô Niệm, hơn nữa xem chừng hắn còn đinh động thủ con rùa liền gấp, nó không nhịn được mà mắng: “Ngươi muốn chết sao, còn muốn động thủ.

Ngu ngốc, cảm nhận một chút tình trạng thân thể bản thân mình đi!”
Nam Phương Trường Sinh nghiến răng, nghiến lợi bó tay đối với Nhất Vô Niệm.

Bình thường trông hắn giống như ông cụ non, nhìn trước ngó sau vô cùng cẩn thận, gặp phải điều gì cũng điệu thấp vô cùng tự dưng bây giờ trông giống như hai người, ngu ngốc thật sự.

Bị đối thủ cuốn vào liền mất đi suy nghĩ chỉ biết chiến đấu một mất một còn, thật ra, nếu như không phải Nhất Vô Niệm biểu hiện ra có chút khác thường thì nó cũng không gấp như vậy.
Giọng nói của Nam Phương Trường Sinh có chút chói tay khiến cho Nhất Vô Niệm giật mình, hắn vội vàng cảm nhận một chút tình trạng cơ thể.

Còn chưa cảm nhận bên trong cơ thể Nhất Vô Niệm chợt phát hiện ra cánh tay phải của bản thân xuất hiện vấn đề, chỉ thấy một cánh tay của hắn không biết từ khi nào nổi lên những đường vân ấn chú màu đen kỳ dị.
“Đây là…”
Nghĩ tới điều gì Nhất Vô Niệm tạo ra một màn thủy cầu, vừa nhìn hình chiếu phản quang bên trong thủy cầu con ngươi của Nhất Vô Niệm co rút lại, chỉ thấy trên mặt của hắn thấp thoáng lộ ra ấn chú màu đen đang có xu hướng lan tràn cả một bên má.

“Cửu Biến cũng không thể che giấu được chú ấn nguyền rủa.”

Thấp giọng tự nói một câu, ngay sau đó một lực lượng hơi nóng từ bên trong thân thể dần dần xâm chiếm, một loại cảm giác tê dại bắt đầu kích phát khiến cho Nhất Vô Niệm biến sắc lập tức muốn rời khỏi nơi đây.

Bây giờ mọi tâm trí của hắn đều nghĩ tới việc thoát khỏi nơi đây sau đó kiếm một chỗ ổn định lại thân thể, làm sao còn quan tâm Bạch Cửu Dương thế nào.
Tay phải lật một cái, trên không trung xuất hiện một món pháp bảo phi hành hình hồ lô.

Hồ lô màu xanh bích dưới ý niệm của hắn nhanh chóng hóa lớn, không chút do dự Nhất Vô Niệm nhảy lên, sau đó hướng tới chỗ Nam Phương Trường Sinh hô:
“Đi!”
Nam Phương Trường Sinh chỉ đợi có vậy, ngay lập tức nhả ra một ngụm thủy triều cuốn tới chỗ Bạch Cửu Dương, mặc kệ đối phương thế nào thân hình của nó nhoáng cái xuất hiện trên vai của Nhất Vô Niệm.

Không cần nó phải nói Nhất Vô Niệm lập tức khống chế pháp bảo hồ lô bỏ chạy, một đống linh thạch trong tay Nhất Vô Niệm ném ra lập tức khiến cho hồ lô bùng nổ lực lượng vô cùng mạnh, thoáng chốc đã mất hút tại nơi đây.
Một đám người đằng xa há hốc mồm.
Người đâu rồi? — QUẢNG CÁO —
Vừa rồi còn chiến đấu hăng say chớp mắt một cái đã bỏ chay, bỏ chạy cũng thôi đi ngay cả tốc độ cũng kinh khủng như vậy.

Ngay khi đám người bọn họ thất thần, trên không trung sắc mặt Bạch Cửu Dương hiện ra một chút phẫn nộ, bất quá chưa kịp để hắn phi hành đuổi theo Nhất Vô Niệm đã bị một thân hình khác chặn lại.
Thích Như Long đợi cơ hội này đã vô cùng lâu rồi làm sao có thể cho y cơ hội bỏ chạy, thân hình của hắn nhoáng cái xuất hiện trước mặt Bạch Cửu Dương đồng thời cũng mở miệng nói chuyện, âm thanh của hắn vang vọng khắp bốn phía:
“Tội đồ! Ngươi định bỏ chạy sao, hôm nay Thích Như Long ta nhân danh Thiên Phương Tự bắt ngươi trở về phật tử chịu tội.

A di đà phật!”
‘A di đà phật’
Một loạt đám phật tự bên dưới cũng niệm một câu, sau đó thân hình từ bốn phương tám phướng bao vây Bạch Cửu Dương lại.
Sắc mặt Bạch Cửu Dương hơi trắng bệch thế nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh đến lạ thường, hắn liếc qua đám người khẽ khinh thường: “Thiên Phương Tự càng ngày càng thất bại, vậy mà đòi cứu giúp chúng sinh sao? Thật là bi ai của sinh linh, bất quá nể tình chúng ta từng là đồng môn, ta sẽ không tuyệt tình!”
Lời vừa dứt, một bàn tay cực lớn tỏa ra kim quang từ trên hư không vỗ xuống!.