Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 186: 186





“Đa tạ tiền bối bất quá sống chết tại số vãn bối không đặt nặng vấn đề này trong lòng.”
Nhất Vô Niệm cười nhạt một tiếng nói ra.
Tuệ Giác hòa thượng nhìn chằm chằm hắn một lúc sau đó khẽ lắc đầu, thầm nói: “Thiên đạo đố kỵ thiên tài.”
“Đáng tiếc!”
Nhất Vô Niệm không có đáp lại, trong lòng hắn thực ra đã có cách để thoát khỏi nguyền rủa bất quá chuyện này không tiện nói ra.

Nghĩ nghĩ hắn đối với Tuệ Giác hòa thương nói:
“Lần này mục đích tới đây bái phóng phật tự, tiện thể còn muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.

Nghe nói bên trong phật tự trồng một loại thần vật được gọi là Thiên Tầm Trúc, chẳng hay có thể để vãn bối đến đó quan sát được không?”
“Là chuyện này sao…” Tuệ Giác hòa thượng không nghĩ tới hắn sẽ đề cập tới vấn đề này bởi vậy chưa thể đưa ra câu trả lời ngay được, lão hơi áy náy đáp:
“Nhất thí chủ, chuyện này tương đối quan trọng ta không thể tự mình quyết định được.

Thế này đi, để ta thông báo cho cao tầng phật tự khác.

Mong thí chủ có thể hiểu cho.”
“Tiền bối quá lời rồi.

Vãn bối hiểu!”
Nhất Vô Niệm đương nhiên không có vấn đề, hắn cũng hiểu chuyện này rất hệ trọng không phải một hai câu nói là có thể đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn được.

Đợi Tuệ Giác hòa thượng rời đi, hắn đưa mắt nhìn về Linh Thụ.


Hơi thử truyền âm câu thông với đối phương bất quá dù hắn có làm gì cũng không nhận lại được hồi âm.

Không thấy Linh Thụ phản ứng, hắn đành từ bỏ câu thông với đối phương.
Mở ra hệ thống, hắn muốn kiểm tra thử tu vi của Linh Thụ.

【Vạn Lục Diệp: Một chiếc lá của Vạn Lục Linh Thụ, dùng để tĩnh tâm, phụ trợ đề cao tâm cảnh.】
Hệ thống không thể nào kiểm tra cảnh giới đối phương khi mà hai người bọn họ không có mối liên hệ được thiết lập.

Nhất Vô Niệm thu hồi hệ thống, ngồi chờ đợi tin tức của Tuệ Giác hòa thượng.

Khung cảnh yên tĩnh khiến cho hắn không khỏi duỗi người nằm xuống tảng đá, hai tay bắt chéo làm điểm tựa cho đầu gối, đôi mắt điềm tĩnh quan sát bầu trời.

Không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, đợi đến khi Tuệ Giác hòa thượng trở lại liền trông thấy Nhất Vô Niệm đang nằm ngủ ngon lành.

Lão hơi ngạc nhiên bất quá cũng không có ý định cắt ngang, một bên đứng đó chờ đợi.

Qua mấy phút, Nhất Vô Niệm cuối cùng cũng mở mắt, hắn cũng cảm nhận được có người đang đứng ở bên cạnh thế nhưng cảm giác vừa rồi thật khó tả.
Khiến hắn không đành lòng tỉnh lại.

“Để tiền bối chê cười rồi.”
Hắn đứng dậy đối với Tuệ Giác hòa thượng thỉnh lễ.
Tuệ Giác cười không nói, mãi sau mới mở miệng lên tiếng:

“Không có chuyện gì, bần tăng cũng mới tới.

Chúc mừng thí chủ, vốn phật tự không định cho người lạ quan sát Thiên Tầm Trúc nhưng mà Khổ Hạnh Tăng đã lên tiếng.”
“Khổ Hạnh Tăng?” Nhất Vô Niệm ngạc nhiên, người nắm giữ vị đức cao vọng trọng lại mở miệng nói giúp cho hắn, chuyện này khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Hắn cùng vị đó không quen không biết không có lý nào lại trợ giúp hắn, như vậy đáp án chỉ có một, đó chính là người đó nể mặt tông môn.
Không, có lẽ chính là sư tôn của hắn --- Lăng Không.
“Tạ ơn sư tôn!”
Thầm nói một câu trong lòng, sau đó hắn chắp tay cảm tạ đối với Tuệ Giác hòa thượng.
Tuệ Giác hòa thượng khẽ chòm râu trắng ở cằm, mỉm cười.


“Đây chính là Thiên Tầm Trúc!”
Âm thanh có chút ngạc nhiên phát ra từ miệng của một thiếu niên, người này không phải ai khác chính là Nhất Vô Niệm.

Lúc này, hắn cùng Tuệ Giác hòa thượng đang đứng tại một vùng cấm địa, cấm địa của Thiên Phương Tự.

Và trước mặt hắn chính là một trong những thần vật của Thiên Phương Tự -- Thiên Tầm Trúc.
Vốn hắn còn tưởng hình thù của Thiên Tầm Trúc sẽ rất đặc biệt nhưng không, nó khá giống những loại trúc bình thường.

Đương nhiên nó vẫn có rất nhiều điểm khác biệt, ví dụ như chiều cao của nó rất thấp chỉ cao hơn một mét, trên thân trúc liên tiếp là những đốt san sát nhau, lá trúc là một màu xanh dịu nhàn nhạt.

Nhìn qua thực sự có chút bình phàm.
Khó làm hắn liên tưởng tới một đồ vật phẩm chất cao.
“Nhất thí chủ, mời.” Tuệ Giác hòa thượng duỗi tay ra làm động tác mời.
Hắn cũng thuận thế đi vào bên trong, càng lúc càng gần Thiên Tầm Trúc khiến cho hắn rơi vào một loại trạng thái hư ảo.

Trong mắt lóe lên vệt nghi hoặc, đây chính là năng lực của Thiên Tầm Trúc.

Đi gần thêm một chút, hắn cảm thấy khí huyết trong người dâng trào, bao nhiêu tạp chất bên trong cơ thể cũng từng chút loại bỏ.
Cảm nhận được cơ thể nhơn nhớt khiến hắn không khỏi kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện toàn thân bốc mùi.

Hắn có chút ngượng ngùng, tay phẩy một cái, Khứ Trần Thuật xuất hiện đem toàn thân hắn loại bỏ hết tạp chất.

Cả người bay bổng, đây chính là trạng thái hiện tại của hắn.
Nhất Vô Niệm kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía Thiên Tầm Trúc, đồng thời trong lòng hắn cũng thu hồi những suy nghĩ trước đó.

Hắn rõ ràng chưa chạm vào Thiên Tầm Trúc, còn cách nó một đoạn thế mà cả người đã được lực lượng Thiên Tầm Trúc gột rửa.
Bỗng, bên tai truyền tới âm thanh của Tuệ Giác hòa thượng, “Đây là phúc lợi mà Thiên Tầm Trúc ban phát cho những người lần đầu gặp nó.”
“Hóa ra là như vậy!”
Nhất Vô Niệm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Hệ thống chưa phản ứng, cũng không nói rõ phải như nào mới có thể đánh dấu.”
“Tiền bối, ta có thể đi tới gần quan sát Thiên Tầm Trúc hay sao?”
Hắn không có vội vàng tự ý đi về phía trước mà quay qua hướng Tuệ Giác hòa thượng hỏi một câu.
Tuệ Giác hòa thường tương đối hài lòng với Nhất Vô Niệm, cũng bởi vậy mà không có suy nghĩ nhiều liền đáp lời:
“Thí chủ cứ tự nhiên!”
Đạt được sự đồng ý của Tuệ Giác hòa thượng hắn lập tức tiến từng bước chân về phía trước, đến khi hắn còn cách Thiên Tầm Trúc khoảng ba mét thì bị một lực lượng cản lại.

“Hửm?” Hắn không nghĩ tới xung quanh Thiên Tầm Trúc lại được bao phủ bởi cấm chế, cho nên liền va phải.

Dường như biết đây là cấm chế phòng thủ cho nên Tuệ Giác hoà thượng không có lên tiếng nhắc nhở hắn.

Nhất Vô Niệm cũng không có cảm thấy đây là vấn đề gì lớn, ngược lại hắn càng cảm thấy việc này không đơn giản.
Hắn nếu cố tình tiến lên phía trước liền sẽ đụng phải cấm chế, sẽ khiến cho mấy vị hòa thượng trong phật tự chú ý.

Nếu hắn không có ý xấu thì chẳng có chuyện gì, về phần có ý đồ nhúng chàm Thiền Tầm Trúc, chỉ sợ liền bị trấn áp.
Hắn đương nhiên không có ý đồ xấu gì, chẳng qua việc hắn muốn làm chính là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhìn cấm chế trước mắt khiến hắn không khỏi đau đầu, tiếp theo nên làm thế nào.
Đúng lúc hắn đang không biết phải làm sao, trong đầu bỗng vang lên âm thanh hệ thống.

Nghe thấy lời thoại quen thuộc này Nhất Vô Niệm không khỏi nở nụ cười nhạt.

Hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng.
【Hệ thống phát hiện địa điểm chỉ định có thể đánh dấu, túc chủ phải chăng muốn đánh dấu?】
“Đánh dấu!”
Nhất Vô Niệm chỉ chờ có thế, tại trong lòng mặc niệm một câu.
【Hệ thống đã nhận lệnh, bắt đầu kiểm định phạm vi xung quanh】
Qua gần chục phút, khi mà Nhất Vô Niệm cảm thấy mặt của mình có chút ngượng ngùng thì cuối cùng cũng nghe thấy được lời nói tiếp theo của hệ thống.
【Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống chỉ định.


【Túc chủ nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đã chuyển phần thưởng vào trong không gian trữ vật】
“Tốt lắm!”
Nhất Vô Niệm nghe thấy phần thưởng liền nổi lên hứng thú, bất quá nơi đây không tiện để mở phần thưởng.