Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 80: 80





“Sư thúc, nơi đây là đâu? Tại sao Cơ Nguyệt cảm giác có từng luồng khí tức khó chịu vây quanh cơ thể.” Lấy lại tinh thần, nàng lập tức phát hiện nơi đây khác thường, không chờ đợi được mà đưa ánh mắt về phía Nhất Vô Niệm.
Nhất Vô Niệm hai tay bắt chéo sau lưng giống như tuyệt thế cao nhân từng bước tiến về phía trước, mở miệng giải thích: “Nơi đây là nhà của ta.”
“Nhà sao?” Dương Cơ Nguyệt nghe được đáp án của hắn càng thêm nghi hoặc, nơi đây là nơi sư thúc ở sao? Nàng cảm thấy nơi đây có chút bài xích nàng, thật sự có người ở trong đây sinh sống ư? Nếu sư thúc không dối gạt nàng, vậy thì cũng quá trâu bò rồi.
Nàng cảm thấy bản thân ở trong đây nửa tháng có khi tâm ma quấn thân, tâm trí không bình thường mất.
Bất quá, nàng cứ cảm thấy nơi đây có chút quen quen.
Nhưng nghĩ mãi mà không ra được, ngẩng đầu phát hiện Nhất Vô Niệm đã đi được một đoạn vội vàng ném mấy dòng suy nghĩ này lên mây đuổi theo.
“Sư thúc, ta nghe gia gia nói, ngươi có việc tìm ta?” Đối với Nhất Vô Niệm, nàng vẫn là có chút hiểu rõ thế nên cũng không câu nệ, trực tiếp mở miệng hỏi.
Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Nhất Vô Niệm cũng đang suy nghĩ nên nói với cô nàng này như thế nào liền nghe nàng hỏi, hắn bình tĩnh nói: “Không phải ngươi nói rằng muốn đến tham quan động phủ của ta hay sao? Lần này ta bế quan xong cũng sắp độ kiếp bước vào Trúc Cơ Kỳ, không có việc gì liền gọi ngươi tới.

Thế nào, không làm phiền ngươi tu hành chứ?”
Lời hắn nói ra rất bình thản, giống như thật sự như những lời hắn nói.
Dương Cơ Nguyệt bị lời của hắn hấp dẫn, hai mắt ngạc nhiên nói: “Sư thúc sắp Trúc Cơ rồi, đây cũng hơi nhanh đi.”
“Nhanh?” Bước chân của Nhất Vô Niệm hơi khựng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

Trong lòng của hắn thầm nghĩ, cô nàng này cũng thật là không nể mặt nhau, cái gì mà mau? Ngươi không thấy đây cũng quá lâu rồi sao, tu hành hơn 6 năm thời gian cũng mới bước vào Trúc Cơ.


Hắn cảm thấy bản thân đã cho rằng đủ chậm rồi, ngươi còn nói nhanh.
Nhìn lại tu vi của Dương Cơ Nguyệt, chợt ánh mắt của hắn hơi ngạc nhiên.
Cô nàng này vậy mà đã độ kiếp vượt qua Trúc Cơ bước vào Kim Đan, đây mới thật sự là nhanh.

Hắn nhớ cô nàng này trước đó mới chỉ có Trúc Cơ tầng bảy, hai năm không gặp biến hóa không chỉ là bên ngoài, tu vi cũng có đột phá không nhỏ.
Không thể nói là nhỏ được, mà phải nói quá nhanh.
Hai năm đột phá hai tiểu cảnh giới còn thuận lợi bước vào Kim Đan, đây có lẽ chính là thiên tài.
Hắn không phải thiên tài, hắn không cảm nhận được thiên tài sẽ như thế nào.

Đây cũng là điều hắn bất ngờ trước tốc độ tu luyện của Dương Cơ Nguyệt.
“Đúng vậy nha! Cơ nguyệt nghe nói sư thúc năm mười lăm tuổi người mới gia nhập tông môn chúng ta, tính ra người tu hành cũng mới có hơn 6 năm.” Nói xong điều này, nàng trông thấy hắn còn nghi hoặc thì tiếp tục nói, “Không phải sao? Cơ Nguyệt được gia tộc bồi dưỡng từ khi sáu tuổi, chính ra tiếp xúc với con đường tu đạo sớm hơn sư thúc rất nhiều.

Đến nay cũng đã hơn mười năm.”
Nếu không phải từ cử chỉ cũng như ánh mắt của Dương Cơ Nguyệt vô cùng nghiêm túc, không có chút đùa cợt nào thì hắn đúng là nghi ngờ nàng có phải đang trêu đùa hắn không.

Bất quá xác định sư điệt tiện nghi không có nói giỡn, trong lòng của hắn có chút kinh ngạc.

Đến bây giờ hắn mới phát hiện một mặt khác của nàng, đây cũng quá ngu ngơ đáng yêu rồi.
Nhưng có một điểm hắn đồng ý với nàng, quả thật nếu như một người từ nhỏ đã được tiếp xúc với tu đạo, có tiền bối chỉ điểm đúng là khởi đầu cách biệt rất lớn.

Lấy ví dụ như hắn đặt vào trong hoàn cảnh của nàng, dù thiên phú của hắn kém nhưng từ nhỏ đã được bồi dưỡng căn cơ cũng như được các loại tài nguyên, linh tài địa bạo tu bổ.

Hắn không dám nói bản thân sẽ yêu nghiệt cỡ nào, ít nhất dùng linh căn tạp chất như hắn cũng có thể bước vào Trúc Cơ Kỳ.
Huống chi thiên phú mạnh như Dương Cơ Nguyệt khỏi phải bàn cãi, chí ít theo như hắn biết ở Huyền Đan Tông cũng là một trong những tông môn mạnh nhất tại Bắc Vực.

Với địa vị của nàng tài nguyên là thứ gần như không thiếu, không có tông môn thì cũng có gia tộc chống lưng, cuộc sống của những người có bối cảnh nó khác biệt như vậy đấy.
“Ồ, phía trước chính là động phủ của sư thúc sao?” Đột nhiên Dương Cơ Nguyệt lên tiếng hỏi, bây giờ hắn mới nhận ra hai người bọn họ không biết từ khi nào đã đến sát động phủ của hắn rồi.


Khóe miệng của hắn hơi giương lên, vẻ mặt không quan trọng nói:
“À, phải rồi.

Phía trước ta có bố trí một ít trận pháp, Cơ Nguyệt sư điệt đợi một chút để ta vô hiệu hóa trận pháp đã.”
Nghe được lời của hắn hai mắt của Dương Cơ Nguyệt ngạc nhiên nhìn qua hắn, đột nhiên mỉm cười tinh nghịch hỏi: “Sư thúc, người cũng hiểu trận pháp sao? Tốt quá, nói cho người biết ta đối với trận pháp cũng lý giải sơ sơ.

Nếu không người không cần phải vô hiệu hóa đi đâu, để ta tự mình đi vào trong đó cảm nhận một chút.”
Nói xong nàng không đợi được câu trả lời của Nhất Vô Niệm mà bước một chân vào bên trong, thoáng chốc cả người nàng liền biến mất.

Nhất Vô Niệm phát hiện Dương Cơ Nguyệt đã hoàn toàn đi vào trận pháp thì nở một nụ cười “hắc hắc”, trong lòng của hắn lúc này vô cùng vui sướng.
Vào rồi, cuối cùng cũng vào rồi!
Hắn tốn bao nhiêu tâm tư để dẫn dắt cô nàng này thấy tự nhiên nhất, không cần hắn nhờ cậy nàng cô nàng này đã tự mình xung phong, đây chính là kết quả mà hắn muốn nhìn nhất.

Đối với câu nói hiểu một chút sơ sơ trận pháp của nàng, hắn tự động bỏ qua một bên, hắn không cho rằng hiểu sơ sơ trận pháp liền có thể phá được trận pháp mà hắn hao tâm tổn trí, mất ăn mất ngủ mới bố trí ra được.
Nhất Vô Niệm đang cười vui vẻ đột nhiên há hốc mồm, ánh mắt như nhìn thấy một điều gì đó rất không thể tưởng tượng được, hắn còn cố ý dùng hai tay xoa xoa đôi mắt bất quá hình ảnh sau đó vẫn không có gì thay đổi.

Phía trước hắn không xa một thiếu nữ đang vẫy tay với hắn, đó không phải là Dương Cơ Nguyệt thì là ai.
Nhưng nàng ra bằng cách nào?
Làm sao có thể vượt qua trận pháp mà hắn hao tâm tổn trí bày ra thế được, hắn không tin.


Đột nhiên một suy nghĩ chợt hiện ra trong đầu hắn làm cho hắn không khỏi suy tư.
Chẳng lẽ trận pháp hắn bố trí ra gặp phải lỗ hổng nào đó, chắc chắn là như vậy.

Như vậy liền giải thích được Dương Cơ Nguyệt có thể rời khỏi trận pháp nhanh như vậy được, về phần nàng tự thân vượt qua hắn không hề nghĩ tới, hoặc nói hắn không tin.
Càng nghĩ càng cảm thấy do bản thân quá mức nóng vội, cho nên trong lúc bày trận điểm sai một vài vị trí dẫn tới trận pháp xảy ra vấn đề.
Lần đầu tiên bố trí trận pháp phức tạp xảy ra lỗi là bình thường.
Tự an ủi bản thân một câu.
Sau đó hắn đưa ánh mắt nhìn qua phía trận pháp, một vài giây suy tư cuối cùng hắn cất bước đi vào trận pháp.

Rất nhanh hắn liền biến mất ở bên ngoài.
Cách đó không xa, khóe miệng của Dương Cơ Nguyệt bỗng lộ ra ý cười tinh nghịch.
Hai tay của nàng tung ra mấy cái trận kỳ, bắt đầu thông qua trận kỳ mình bố trí bắt đầu thao túng Khốn Ảo Trận.
“Sư thúc, chúc người may mắn!”.