Ba Năm Rồi Lại Ba Năm

Chương 2



Lâm Dĩ Nhiên tỉnh lại ở bệnh viện xã.

Đập vào mắt là phòng bệnh cũ kỹ, ga giường màu trắng xám, giường sắt, giá treo bình truyền dịch và kim tiêm trên tay mình. Đồng hồ treo tường bây giờ đã là mười giờ sáng.

Bất kể là bệnh viện cũ hay là một trong ba bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố thì đều có chung một mùi giống nhau. Mùi nước khử trùng thoang thoảng khiến Lâm Dĩ Nhiên vô thức buồn nôn.

Mấy tháng cuối cùng của mẹ, cô hầu như đều ở bên bà trong suốt khoảng thời gian ở bệnh viện.

Lâm Dĩ Nhiên rơi vào khoảng không mờ mịt trong phút chốc, có một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, cô thậm chí còn không biết bây giờ là đang ở trong thời điểm nào.

Trong lúc ngẩn ngơ, hình như cô lại nhớ tới mẹ khi ở phòng bệnh, khi đó cô vẫn còn mẹ. Cô không cần bởi vì khoản nợ của cha mà trốn Đông trốn Tây, cô sắp phải thi Đại học, sắp bắt đầu thời gian mấy năm tốt đẹp nhất trong đời.

“Ơ, tỉnh rồi?”

Có người từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm điện thoại, thấy Lâm Dĩ Nhiên mở mắt ra, hỏi cô.

Lâm Dĩ Nhiên nhìn qua, cô không quen người này, trông cậu ta có vẻ bằng tuổi cô.

“Anh Khâu bảo tôi qua đây trông chừng cô một chút, thấy cô tỉnh rồi mới đi.” Lâm Sưởng nói chuyện hơi cà lơ phất phơ, ánh mắt không khách khí quét hai vòng trên người Lâm Dĩ Nhiên.

Lâm Dĩ Nhiên không lên tiếng, tầm mắt từ trên người cậu ta dời đi chỗ khác, không nhìn cậu ta nữa.

Sức khỏe Lâm Dĩ Nhiên đúng là không có vấn đề gì, chỉ là do đã mấy ngày rồi không ăn gì, cộng thêm chuyện sợ hãi quá độ nên bị sốc. Tới bệnh viện truyền dịch đường, tiêm chút dịch dinh dưỡng, bây giờ nhìn đã có tinh thần hơn nhiều.

Lâm Sưởng ngồi trên ghế bên cạnh giường, gửi tin nhắn cho Khâu Hành: [Anh Khâu, tỉnh rồi. Rốt cuộc hai người có quan hệ gì thế?]

Khâu Hành chắc là đang bận, không trả lời cậu ta.

Lâm Sưởng vẫn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn Lâm Dĩ Nhiên. Ánh mắt của cậu ta rất trắng trợn, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tầm mắt lại quay về trên mặt cô.

Cho dù những ngày qua Lâm Dĩ Nhiên hơi nhếch nhác, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cô. Làn da trắng nõn bởi vì không có huyết sắc mà lộ ra vẻ yếu đuối hơn, mái tóc rối tung, mang một vẻ đẹp ngổn ngang không theo quy luật.

“Lớp thí nghiệm?” Lâm Sưởng quét mắt nhìn đồng phục học sinh của cô, hỏi.

Lâm Dĩ Nhiên không hé răng, không biết là không nghe thấy hay là không muốn đáp lời.

Hai người họ đều mới thi Đại học xong, tuổi tác cũng tương đương, nhưng khi nhìn vào thì ai cũng biết họ không phải là người cùng một con đường, một người là tên lưu manh dốt nát, một người vừa nhìn đã biết là học sinh giỏi ngoan ngoãn. Rõ ràng Lâm Dĩ Nhiên không muốn nói chuyện với Lâm Sưởng, Lâm Sưởng cũng không nói gì với cô nữa.

Trong phòng bệnh bắt đầu kéo dài sự trầm mặc.

Trong lúc im lặng, suy nghĩ tiếp theo của Lâm Dĩ Nhiên là mình có thể đi đâu.

Nhà nhất định không thể trở về, nhà của cha dượng cũng không thể về nữa. Nhà bà ngoại nhà bà nội cũng không ở vùng này, nếu như đi thì phải đến nhà ga đi tàu, trong lòng cô không chắc chắn lắm, không biết những người kia có tới tìm cô nữa hay không. Hơn nữa Lâm Dĩ Nhiên cũng không hề muốn đi, sự nhếch nhác của cô, những trải nghiệm đầy bi kịch mà cô đã nếm sau khi mẹ mất, cô không muốn bị người khác nhìn thấy.

Cô hơi sợ ánh mắt đồng cảm của người quen. Giống như cô không còn mẹ nữa, cô đáng thương biết mấy.

Lâm Sưởng ngồi thêm chút nữa, Khâu Hành vẫn không trả lời tin nhắn, Lâm Sưởng bèn nói: “Cô tỉnh rồi thì tôi đi đây, anh Khâu đóng tiền cho cô ở dưới lầu rồi, lát nữa đủ hay thiếu gì cô tự mình tính đi.”

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu, nói “Cảm ơn”.

Lâm Sưởng đứng lên bỏ đi. Lâm Dĩ Nhiên nhìn giường trống ở bên cạnh, trong đầu sinh ra một khoảng trống.

“À đúng rồi.”

Lâm Sưởng đi được nửa phút lại ló đầu vào, nhìn Lâm Dĩ Nhiên hỏi: “Cô và anh Khâu có quan hệ gì thế?”

Lâm Dĩ Nhiên nói: “Không có quan hệ gì.”

“À.” Lâm Sưởng cười, cất bước đi vào, chỉ có vài tờ một trăm tệ được lấy từ trong túi ra, cậu ta giật một tờ, dùng bút treo ở cuối giường viết một dãy số, gấp lại hai lần, nhét vào trong túi đồng phục học sinh của Lâm Dĩ Nhiên.

“Vậy nếu như không có quan hệ gì với anh ấy, em có việc gì thì có thể tìm anh.” Lâm Sưởng cười, trong đôi mắt mang theo nửa thật nửa giả trêu đùa, “Tuổi tác hai ta không chênh lệch nhiều, em xinh đẹp như thế tìm anh chỉ có lợi chứ không có hại, đồng ý hẹn hò với anh, em muốn gì cũng được.”

Bình thường gặp người như vậy Lâm Dĩ Nhiên đều trốn đi, không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ là một chút, mà giờ khắc này cô đang lâm vào trạng thái cứng đờ tê dại, đối với nhận thức về tất cả mọi việc xung quanh rất chậm chạp. Cô chỉ thẫn thờ mà nhìn chằm chằm giường trống bên kia, ngay cả đáp lại cũng chẳng muốn.

Lâm Sưởng nói xong, xoay chìa khóa xe rời đi, bước đi như thể gót chân không chạm đất, dáng vẻ vênh váo.

*

Khâu Hành hạ cửa sổ xe xuống phân nửa, gió thổi vào, phần lớn tóc anh bị thổi đến mức rối tung dựng thẳng lên. Mấy đồ lặt vặt bên trong giỏ và giấy trong sổ bị gió thổi lật qua lật lại phát ra tiếng động.

Xe tải ở trên đường cao tốc chạy nhanh như tên bắn, Khâu Hành kẹp điện thoại bên tai, ở trong gió hét to: “Bên chú sóng yếu quá, con không nghe rõ!”

Bên kia cũng hét lại một tiếng: “Là bên mày sóng yếu đấy! Cột sóng bên chú đầy vạch mà!”

Khâu Hành hét to: “Bây giờ nghe rõ chưa!”

Nhưng nói xong câu này thì tín hiệu lại đứt đoạn, trong điện thoại chỉ còn dư lại tiếng tín hiệu nhiễu sóng.

Hô vài tiếng “A lô” nữa, Khâu Hành cúp máy, ném điện thoại qua một bên. Nhưng điện thoại không được yên tĩnh giây phút nào, liên tục reo lên, hết cuộc này đến cuộc khác.



Nửa tiếng sau, xe dừng ở trạm nghỉ, Khâu Hành lấy quyển sổ mỏng manh đặt trên tay lái, vai và tai kẹp điện thoại, lấy bút ghi lại địa chỉ và số điện thoại mà đối phương nói.

“Họ gì ạ?” Khâu Hành hỏi.

“Họ Trần, Trần Uy Thắng, trước đây cha mày chở hàng cho lão đến mấy năm, sau đó cha mày để cho người ta cướp mất mối làm ăn này, cha mày nóng tính cũng chẳng thèm liên lạc lại, mày gọi người này là bác Trần.”

Đối phương nói chuyện pha thêm tiếng địa phương, nói một hồi lại bảo anh gọi là “Trần bye bye”.

*Bác Trần: 陈伯伯 (Chén bóbo)

*Trần bye bye: 陈掰掰 (Chén bāibāi)

“Trần bye bye, con biết rồi.” Khâu Hành cười, “Cảm ơn chú vẫn luôn giúp đỡ con, La bye bye.”

“Chỉ biết suốt ngày nói cảm ơn, mày với cha mày giống nhau quá, chỉ giỏi dỗ dành thôi.” Đầu dây bên kia cười mắng anh một tiếng, nói tiếp: “Hai nhà máy của chú gộp lại đủ nửa xe, xuống đây chở đi.”

“Được, có gấp không? Gấp thì con gọi anh Huy qua đó.” Khâu Hành nói.

“Không gấp, chú giữ lại đây cho mày rồi, nói với chủ hàng tuần sau đến. Được rồi, cúp đây.”

Khâu Hành nói xong, đối phương cúp điện thoại, anh ném sổ qua một bên, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Mấy phút sau Khâu Hành nhảy xuống xe, mang theo đồ dùng cá nhân đi tới nhà vệ sinh.

Lúc trở về một tay cầm theo đồ dùng cá nhân, tay còn lại cầm bánh mì và nước, vừa đi vừa ăn. Dường như anh đã quen ăn nhanh như vậy, cắn một miếng bánh mì lớn nhai vài cái rồi nuốt xuống, lông mày hơi nhíu lại, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Nước trên tóc và trên mặt anh vẫn chưa khô, bị ánh nắng dịu của buổi sáng chiếu vào, phản chiếu ra chút điểm sáng vụn vặt.

Điện thoại trong túi reo lên, Khâu Hành cắn một miếng bánh mì, lấy điện thoại ra liếc nhìn, ấn nghe: “Nói.”

“Anh Khâu, chỗ đó ở đâu? Hình như em với anh Huy đi lạc rồi, không tìm được xưởng gỗ mà anh nói.” Tiểu Toàn ở đầu dây bên kia mờ mịt hỏi Khâu Hành.

Khâu Hành hỏi: “Hai người đi từ đâu?”

“Đi đường mà anh nói với bọn em ấy.” Tiểu Toàn nói: “Từ cao tốc chạy xuống con đường nhỏ phía Nam, rẽ vào con đường đất thứ ba.”

Khâu Hành nhíu mày hỏi: “Chẳng phải lần trước hai người đã từng tới đó rồi à? Lần trước không tìm được lần này cũng không tìm được?”

“Hai bọn em từng tới á? Không có mà.” Tiểu Toàn ngập ngừng nói: “Em không nhớ là em từng tới đây luôn ấy.”

Khâu Hành hỏi: “Định vị cũng không dùng được à?”

“Định vị cứ bảo bọn em quay đầu xe, nhưng em cảm giác vẫn chưa tới, em không nhìn thấy đường đất thứ ba, em sợ định vị bị nhầm lẫn gì rồi.”

Khâu Hành nói: “Từ phía Đông đi qua là đường đất thứ ba, phía Tây đi qua là đường thứ nhất, hai người đi từ đâu?”

“Đây là bên nào… tiêu rồi, chúng em đi từ phía Tây tới, vậy tìm chỗ quay đầu xe thôi.”

Khâu Hành cúp điện thoại, kiểu điện thoại như thế này nhận quá nhiều rồi, từ lâu đã không còn nóng nảy nữa. Trương Toàn và Lý Huy là hai người tài xế mà Khâu Hành thuê, hai người đi chung thay nhau lái một xe. Lý Huy là người trung thực, hơn năm mươi tuổi, làm việc rất siêng năng, có thể chịu được cực khổ, nhưng ông rất chậm hiểu, người lại thật thà chất phác. Trương Toàn năm nay mới vừa hai mươi, lúc ban đầu thì trông có vẻ rất lanh lợi, nhưng thời gian lâu dần mới phát hiện cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, suy nghĩ của cậu ta không đi theo lẽ thường. Hai người tập hợp lại không thể tạo ra một bộ não bình thường được, Khâu Hành cũng quen rồi.

Khâu Hành ném giấy bánh mì, vặn nước ra uống nửa chai, cầm nửa chai còn lại và đồ dùng vệ sinh cá nhân lên xe. Kế đó còn phải chở nửa xe dây đồng, anh không dám bỏ đi lâu, mất một bao thì anh phải bồi thường.

Chở dây đồng kiếm được nhiều tiền, lo nghĩ cũng nhiều.

Khâu Hành đã lái suốt mười mấy tiếng, cả đêm qua hầu như không hề chợp mắt, giữa đường buồn ngủ thì vội vàng dừng ở trạm nghỉ ngủ bốn mươi phút.

Đoạn đường còn lại hơn 800km, đêm nay phải giao đến nơi, điều này có nghĩa là Khâu Hành còn phải liên tục lái xe gần một ngày nữa.

Trước khi mặt trời lặn, Khâu Hành dừng xe ở trong xưởng dỡ hàng.

Dây đồng có giá trị cao, bất luận là lúc chất hàng hay dỡ hàng cũng phải có người trông chừng, tài xế và chủ hàng đều phải ở đó, đôi bên cũng phải đếm, con số một khi không giống thì cũng rất phiền phức.

Cho nên sau khi Khâu Hành liên tục lái xe lâu như vậy, lại đứng ba tiếng trông chừng dỡ hàng.

Dỡ xong hàng thanh toán bằng tiền mặt, Khâu Hành cuộn một xấp tiền mặt thật dày, nhét đầy túi quần. Anh lên xe, lái ra khỏi xưởng, chạy đến xưởng sửa xe của anh Lâm.

“Về rồi à?”

Từ ngày Khâu Hành đi tới nay đã năm ngày rồi, thấy Khâu Hành nhảy từ trên xe xuống, anh Lâm đứng từ xa hỏi thăm anh.

Bên kia người nhà anh Lâm đang nướng thịt bên bếp lò, ngoại trừ Lâm Sưởng và vợ anh Lâm, còn có thêm mấy người công nhân làm việc cho nhà họ.

Khâu Hành đưa chìa khóa cho anh Lâm, anh Lâm bảo anh ngồi xuống ăn.

“Chưa ăn đâu phải không?”

Khâu Hành cũng không khách sáo, khom lưng lôi cái ghế nhỏ qua ngồi xuống, lấy đôi đũa chưa ai dùng ở trên bàn, gắp miếng thịt ăn.

“Sáng sớm ăn bánh mì, lúc lái xe cả người tê cứng quên luôn cảm giác đói bụng.” Khâu Hành nói.

Chị Lâm luôn miệng “Ôi chao”, nói anh: “Cậu không thể làm như thế, thân thể bị giày vò sắp hỏng rồi, tuổi còn trẻ mà, cậu chỉ lo kiếm tiền mà không muốn sống nữa sao?”



Khâu Hành cầm cái đĩa không, gắp miếng bánh màu thầu cắn một cái, ngẩng đầu nói với chị Lâm: “Hết cách rồi chị Lâm, em phải kiếm tiền.”

“Kiếm tiền cũng không thể như vậy, nào có ai lái xe tải liên tục đến nỗi không thèm thay ca, buổi tối lúc buồn ngủ thì nguy hiểm biết mấy! Dù thế nào thì cậu cũng phải thuê tài xế chứ, cậu nghe chị dâu nói đi.”

Khâu Hành vừa ăn bánh màn thầu vừa gật đầu, chị Lâm cũng biết anh không nghe lọt tai. Thằng nhóc Khâu Hành này rất cứng đầu, chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên.

Công nhân bên cạnh nhỏ giọng nói câu: “Lấy mạng đổi tiền, bị cha liên lụy thế kia thì con trai phải gánh thôi.”

Khâu Hành dường như không nghe thấy, chỉ cúi đầu ăn.

“Ài, anh Khâu, cô gái lần trước là ai vậy? Em hỏi anh mà anh không nhắn về cho em.”

Lâm Sưởng qua một hồi mới nhớ lại chuyện này, hỏi anh.

“Con gái nhà hàng xóm.” Khâu Hành đáp.

“Khu nhà anh còn người ở sao? Em tưởng chỉ có anh còn ở đó thôi chứ.” Lâm Sưởng nhớ tới chỗ tồi tàn đó, nói: “Chỗ đó cũng được xem là làng đô thị nhỉ?”

“Ăn của mày đi, nói nhảm nhiều vậy.” Chị Lâm đứng từ phía sau giơ tay đánh sau gáy Lâm Sưởng, đi vào nhà lấy rượu.

Lâm Sưởng rụt cổ, sau khi mẹ cậu ta đi rồi mới nhỏ giọng nói với Khâu Hành: “Cô ấy đẹp lắm.”

Khâu Hành không còn nhớ rõ dáng vẻ của Lâm Dĩ Nhiên như thế nào nữa.

Mấy năm qua anh ở trên đường cao tốc lăn lộn đến đần độn người không ra người quỷ không ra quỷ, trong đầu ngoại trừ hàng hóa, con đường và kiếm tiền ra thì không nhớ được chuyện gì khác.

Hoặc là nói những chuyện khác vốn dĩ không thể bước vào trong tâm trí anh.

Buổi tối trở về căn nhà cũ nát này thì đã là lúc nửa đêm, Khâu Hành liếc nhìn sân bên cạnh, thấy cửa cổng mở rộng, trong nhà không bật đèn, tất cả cửa kính đều bị đập vỡ, từng mảnh thủy tinh vỡ nát rải đầy sân.

Khâu Hành cũng như mọi lần ở trong sân dùng nước lạnh giội sạch bụi bặm trên người xuống, thay quần đùi nằm phịch xuống giường ngủ.

Ngày mai không cần dậy sớm, là ngày nghỉ hiếm thấy.

*

Khâu Hành bị một tiếng thét chói tai đánh thức lúc trời vừa mới sáng không lâu, tiếng đinh tai nhức óc khi cửa sắt nện ở trên tường vang lên, Khâu Hành mở mắt ra, bị đánh thức đột ngột làm anh thấy đau đầu, ấn đường nhíu lại trông rất hung dữ.

Thực ra Lâm Dĩ Nhiên đã lặng lẽ đến thăm nhà mấy lần. Trong sân vẫn trống không, cũng không thấy có người ra vào, giống như sau ngày cô chạy ra khỏi đó, đám người này đập phá một trận ở trong sân rồi mới kéo nhau bỏ đi.

Sớm muộn gì cô cũng phải về một lần, đồ của cô đều ở bên trong, quần áo, chứng minh thư, thẻ ngân hàng, còn có một cái điện thoại bị hỏng, những thứ này có thể không cần lấy, nhưng túi hồ sơ thì cô nhất định phải lấy, cô còn phải đi học.

Cô phải về nhà một lần, dọn dẹp mang theo mấy thứ này ra khỏi nhà, sau này sẽ không quay về.

Từ đây ở trên thế giới này, cô không còn nhà nữa.

Khi bước vào nhà nhìn thấy trong phòng có người đang ngủ, chỉ trong nháy mắt Lâm Dĩ Nhiên sợ đến hô hấp đột nhiên dừng lại, cô dừng bước, lập tức xoay người.

Nhưng người kia đã tỉnh dậy, lúc nhìn thấy cô thì giật mình nhảy dựng lên, Lâm Dĩ Nhiên luống cuống, không có lựa chọn nào khác mà chạy ra ngoài.

Người kia chỉ mặc một cái quần lót, trong miệng mắng chửi thô tục, để chân trần chạy tới túm lấy cô, làm cho Lâm Dĩ Nhiên hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch.

“Mày còn chạy?! Để tao xem mày còn chạy đi đâu!”

Lâm Dĩ Nhiên mới vừa bước ra cổng đã bị đuổi theo, người phía sau kéo tóc cô đẩy mạnh về phía bên cạnh, Lâm Dĩ Nhiên thét lên va vào cổng sắt, trên mặt bị vết nứt gỉ sét trên cổng quẹt trầy một đường.

“Cha mày không về mày cũng đừng hòng đi, nào, để anh tâm sự đàng hoàng với em nào!”

Sáng sớm tinh mơ, tầm mắt của người đàn ông làm càn đảo quanh ở trên người Lâm Dĩ Nhiên, một tiếng “tâm sự” nói ra khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Lâm Dĩ Nhiên dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa mà cũng không thoát ra khỏi người đàn ông trưởng thành béo khỏe này. Người kia kéo tóc cô hướng về trong sân, Lâm Dĩ Nhiên tuyệt vọng gào lên.

Khi mái tóc của cô bị rối tung không túm chặt được nữa, gã đổi sang túm cổ áo của cô, Lâm Dĩ Nhiên kéo khóa áo khoác đồng phục ra, sau đó cúi người né qua, quay người bỏ chạy.

Gã đàn ông bị áo khoác đồng phục vướng víu ở trên tay một hồi, lúc này Lâm Dĩ Nhiên đã chạy ra ngoài sân.

Khâu Hành bày ra gương mặt u ám hung dữ vì ngủ không ngon giấc, mới từ cửa sát vách đi ra thì Lâm Dĩ Nhiên một mạch đâm thẳng vào người anh. Khâu Hành tuân theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên, Lâm Dĩ Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy anh, kêu một tiếng rồi trốn ra phía sau anh.

Lâm Dĩ Nhiên nắm chặt áo ba lỗ của Khâu Hành, hoảng loạn nắm trong lòng bàn tay, khóc lóc nói: “Cứu em… cứu em với…”

Gã đàn ông mặc quần lót cũng đuổi tới, nhìn thấy Khâu Hành thì thấy hơi bất ngờ.

Vải áo ba lỗ bị Lâm Dĩ Nhiên túm chặt, cổ áo siết chặt cổ anh, anh đưa tay kéo về phía trước, sa sầm nét mặt hỏi gã đàn ông kia: “Mày xong chưa?”

Gã đàn ông này cũng đang mông lung, không biết Khâu Hành từ đâu chui ra, hỏi anh: “Mày là ai?”

“Cha nó nợ tiền thì đi mà tìm cha nó, đi bắt nạt một cô gái nhỏ đúng là đồ không biết nhục.” Khâu Hành cầm thanh sắt ở bên cạnh cửa cổng lên, gõ mạnh lên cửa một cái, thanh âm kia chấn động đến mức khiến trái tim người ta tê rần.

“Cút.” Khâu Hành nhìn gã đàn ông kia, nói: “Mày đánh không lại tao, tìm đồng bọn của mày tới đây.”