Khâu Hành không trả lời câu hỏi này của Lâm Dĩ Nhiên, chỉ trầm mặc quay đầu đi.
Phía trước là con đường không có điểm cuối nối liền với bầu trời hướng về phương xa. Đường cao tốc chỉ có một hướng đi, đó là tiến về phía trước, không thể quay đầu lại.
Ngày công bố kết quả thi Đại học, hai người đang ăn cơm ở quán ăn trạm nghỉ. Mỗi người một khay thức ăn, có hai món mặn hai món chay và một phần canh. Hiếm khi ăn thấy ngon như vậy, Lâm Dĩ Nhiên trước giờ ăn cơm từ tốn, ở cùng với Khâu Hành mấy ngày nay đã giúp cô học được cách ăn nhanh rồi.
Khâu Hành trông có vẻ không vội, nói với cô: “Không cần gấp vậy đâu.”
Hai người ở bàn bên cạnh hình như cũng là tài xế chở hàng, lúc hai người nói chuyện mang theo khẩu âm, nhưng có thể nghe hiểu được.
Người A hỏi người B: “Có điểm thi Đại học rồi phải không?”
Người B trả lời: “Có, tin thời sự buổi sáng đều đang nói chuyện này. Ôi điểm chuẩn năm nay cao lắm, không biết cháu tôi có thi vào trường trọng điểm được hay không nữa.”
Ăn cơm xong Khâu Hành mới phản ứng lại, hỏi Lâm Dĩ Nhiên: “Có điểm rồi à?”
Lâm Dĩ Nhiên cũng mới vừa nghe cạnh bàn nói mới biết, cô nói: “Đáng lẽ là ngày mai mới có.”
“Tra cứu xem.” Khâu Hành nói.
Lâm Dĩ Nhiên mở balo ra lục tìm thẻ dự thi, mặt sau thẻ có viết số tài khoản, Khâu Hành đưa điện thoại cho cô, Lâm Dĩ Nhiên cầm lấy, mở trình duyệt.
Khâu Hành ngồi ở đối diện tiếp tục ăn cơm, chốc lát nữa hỏi: “Tra được chưa?”
“Vẫn chưa, không đăng nhập được.” Lâm Dĩ Nhiên trả lại điện thoại cho anh, nói: “Bây giờ chắc là nhiều người đang đăng nhập, chờ thêm chút nữa ạ.”
Lâm Dĩ Nhiên cầm đũa, tiếp tục ăn.
Ngoại trừ lúc ban đầu Khâu Hành gặp phải cô hai lần ở nhà cũ, từ khi bước lên xe của Khâu Hành, Lâm Dĩ Nhiên dường như chưa từng luống cuống sợ sệt điều gì, lúc nào cũng ung dung điềm tĩnh.
Cô không nhiều lời, cũng không than phiền gì, bản thân rất thích sạch sẽ nhưng bất kể xe của Khâu Hành có cũ đến mấy, trên xe có mùi khó nghe đến mấy, nhà vệ sinh ở trạm nghỉ nào đó bẩn đến mấy thì cô cũng chưa bao giờ tỏ vẻ ghét bỏ. Cô luôn sợ phiền đến Khâu Hành cho nên mới cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, không cần thiết phải mở miệng thì sẽ không mở miệng.
Có thể thấy được qua những chuyện này, mặc dù cha mẹ đã ly hôn từ khi cô còn nhỏ, nhưng mẹ của cô đã dạy dỗ cô rất tốt.
Là một cô gái điềm đạm sâu sắc.
Sau khi quay trở lại xe để đi tiếp, điện thoại của Khâu Hành vẫn luôn đặt ở chỗ của Lâm Dĩ Nhiên để cô tra cứu điểm. Lâm Dĩ Nhiên cách khoảng mười phút là lướt xem một lần, dọc đường tín hiệu rất kém, mãi một lúc lâu mới đăng nhập trên website được.
“Tra được rồi.” Lâm Dĩ Nhiên nói.
Khâu Hành hỏi: “Bao nhiêu?”
Lâm Dĩ Nhiên nói ra con số, Khâu Hành nhìn cô, hỏi: “Em học khối xã hội hay khối tự nhiên?”
Lâm Dĩ Nhiên đáp: “Em học khối xã hội.”
Khâu Hành lại hỏi: “Điểm chuẩn là bao nhiêu?”
Lâm Dĩ Nhiên “Để em xem”, qua nửa phút mới nói: “Trường trọng điểm của tỉnh lấy 523.”
Cô nói chậm rãi nhỏ nhẹ, giọng rất bình tĩnh, Khâu Hành không che giấu sự kinh ngạc của mình, nói: “Em học giỏi vậy à?”
Xếp hạng hơn 70 trong tỉnh, thành tích này đối với Lâm Dĩ Nhiên không phải quá tốt cũng không phải quá tệ, cũng coi như là nằm trong dự đoán của cô. Nhưng mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Khâu Hành lộ ra cảm xúc khác ngoài vẻ bình thản và lạnh nhạt, vừa rồi cái liếc mắt vì kinh ngạc kia của anh khiến Lâm Dĩ Nhiên nở nụ cười, nói: “Cũng được ạ.”
Bất kể đang trải qua hoàn cảnh thế nào, thi Đại học cũng là một chuyện lớn.
Cho dù là ở trong buồng xe trước giờ luôn mang theo sự trầm mặc nặng nề này, cũng bởi vì thi Đại học mà sinh ra đề tài. Khâu Hành không lạnh nhạt như bình thường nữa, tôi một câu bạn một câu nói chuyện kéo dài một lúc lâu.
Khâu Hành hỏi Lâm Dĩ Nhiên muốn đăng ký trường nào, chuyên ngành gì.
Lâm Dĩ Nhiên chỉ nói muốn vào chuyên ngành liên quan đến Văn học, trường thì cô chưa nghĩ ra.
Khâu Hành lại hỏi cô thích phương Nam hay là phương Bắc, thích thành phố nào.
Lâm Dĩ Nhiên nghĩ một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lâm Dĩ Nhiên mù tịt với mấy chuyện này, cô ít đi đến những thành phố khác nên cũng không thể nói là có thích hay không. Chỉ cần có thể rời khỏi thành phố cô sống, không có người đòi nợ nữa, không ai tìm cô nữa thì sao cũng được.
Khâu Hành không phải tán dóc linh tinh, anh đưa ra vài lựa chọn cho Lâm Dĩ Nhiên. Anh biết nhiều thành phố như vậy cũng không có gì lạ, anh có thể nói ra gần hết những trường Đại học trọng điểm từ Bắc đến Nam, những nơi thích hợp để Lâm Dĩ Nhiên theo học, môi trường đô thị thoải mái, một chuyên ngành nào đó cực tốt, điều này làm cho Lâm Dĩ Nhiên thấy hơi bất ngờ.
Dáng vẻ uể oải không có sức sống thường ngày của Khâu Hành khiến cho đề tài mà anh đang nói bây giờ có cảm giác tách biệt rõ ràng với con người anh.
Lâm Dĩ Nhiên nghiêng đầu nhìn Khâu Hành, anh vừa lái xe vừa nói chuyện với cô, Lâm Dĩ Nhiên thỉnh thoảng đáp một tiếng chứng tỏ mình đang lắng nghe.
Khâu Hành đón nhận ánh mắt của cô, anh hỏi: “Khi nào điền nguyền vọng?”
Lâm Dĩ Nhiên nói: “Khi nào hệ thống mở thì có thể đăng ký, ngày mai hoặc là ngày mốt.”
Khâu Hành lại hỏi cô: “Em có mang theo sách hướng dẫn ghi danh không?”
Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu: “Phải đến trường lấy, em không có.”
Khâu Hành lại quét mắt nhìn cô: “Vậy em ghi danh kiểu gì, em biết mã số không?”
Lâm Dĩ Nhiên thành thật trả lời: “Em muốn chờ đến lúc xuống xe rồi tìm quán net.”
Không đợi Khâu Hành nói tiếp, lúc này điện thoại reo lên, Lâm Dĩ Nhiên đưa tới cho Khâu Hành, Khâu Hành cầm lấy, sau đó bọn họ không nói chuyện nữa.
Tối hôm đó Khâu Hành dừng xe ở trong sân của một nhà kho. Phía trước có chiếc xe đang dỡ hàng, phải đợi dỡ xong một chiếc nữa rồi công nhân mới qua đây chất hàng lên xe Khâu Hành được.
Thời tiết oi bức không có gió, các bức tường xung quanh nhà kho ngăn chặn gió bên ngoài, cả một luồng gió cũng không lọt vào được. Khâu Hành mở cửa xuống xe, ngồi lên thùng giấy carton.
Lâm Dĩ Nhiên đang ở trên xe, nằm nhoài bên cửa xe, nhưng cô nóng không chịu nổi, cuối cùng cũng leo xuống xe.
Khâu Hành không ngẩng đầu, chỉ lấy thùng giấy dưới mông lên xé ra làm hai, một tấm lót ngồi lại, thuận tay đặt tấm còn lại trên tảng đá bên cạnh, ra hiệu Lâm Dĩ Nhiên ngồi xuống.
Lâm Dĩ Nhiên lấy tấm carton đó xé ra lần nữa, một tấm lót trên đá ngồi, dùng miếng bìa cứng làm quạt.
Hai người yên tĩnh ngồi đó, Khâu Hành cúi đầu hí hoáy lướt điện thoại, Lâm Dĩ Nhiên nhìn công nhân đang đi tới đi lui dỡ hàng ở phía trước.
Tóc mai bên mặt cô đung đưa theo tiết tấu của gió, hơi gió lạnh từ xa thổi vào người Khâu Hành.
Qua một hồi, Khâu Hành đưa điện thoại tới.
Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, nhận lấy hỏi: “Sao ạ?”
Khâu Hành không trả lời, hất cằm về phía điện thoại bảo cô tự xem. Cánh tay anh chống trên đầu gối đang gập, trầm mặc quay đầu lại nhìn về phía trước. Anh luôn thế này, trông vừa hờ hững vừa thiếu kiên nhẫn.
Nhưng Lâm Dĩ Nhiên đã quen chuyện anh không thích nói chuyện, cúi đầu nhìn điện thoại của anh, sau đó rất bất ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn Khâu Hành.
Trên màn hình là khung trò chuyện WeChat, bên trong có ảnh chụp mấy chục tấm từ tài liệu hướng dẫn đăng ký gửi tới.
Kéo nhật ký trò chuyện lên trên cùng, Khâu Hành gửi tin nhắn cho đối phương: [Chụp cho tôi mấy tờ trong sách hướng dẫn ghi danh của khối xã hội đi.]
Lâm Sưởng: [Anh dùng làm gì vậy anh Khâu? Ai dùng?]
Khâu Hành: [Chụp cả hai quyển luôn đi.]
Kế đó là đối phương liên tục gửi tới mấy chục tấm ảnh.
Lâm Dĩ Nhiên nhìn điện thoại rồi lại nhìn Khâu Hành. Khâu Hành vẫn là dáng vẻ kia, nhưng bây giờ cơ hơi ngẩn ra.
Cô nên nói lời “Cảm ơn” với anh.
Cô và Khâu Hành không tính là thân thiết, nhưng trải qua mấy ngày này, đến lúc này đây thậm chí ngay cả nói tiếng “Cảm ơn” với Khâu Hành cũng sẽ thấy hơi thiếu tự nhiên.
“Suy nghĩ cho nghĩ, đừng đăng ký bừa, đến lúc đi học lại hối hận.” Khâu Hành nói.
Lâm Dĩ Nhiên gật đầu, sợ anh không nhìn thấy nên nói thêm: “Được ạ.”
“Không thấy rõ thì nhắn cho nó, bảo nó chụp lại.” Khâu Hành lạnh nhạt nói.
“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên nhìn Khâu Hành, vẫn là nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Khâu Hành không nói nữa, ngả lưng vào bức tường ở phía sau, đầu dựa tường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên cánh tay còn bị quẹt phải vết bẩn lúc lên nóc xe cuộn tấm bạt lên, bởi vì lúc chất hàng xong còn phải đậy hàng lại, cho nên anh không đi rửa tay.
Anh thường không để ý chuyện vặt vãnh như vậy, không khác gì những người tài xế chở hàng gặp trên đường kia, chỉ là anh ăn mặc gọn gàng hơn và trẻ hơn mà thôi.
Điện thoại của Khâu Hành cũng thường xuyên dính bẩn, bởi vì anh hay tiện tay ném lung tung, cũng hay bị rơi ra khỏi túi nên phía sau bị móp méo, mấy góc viền đều bị trầy xước.
Lâm Dĩ Nhiên cầm điện thoại của anh trở lại xe, dùng giấy và bút của Khâu Hành ghi lại những thông tin quan trọng của các trường học.
Giữa chừng Lâm Sưởng lại gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh: [Anh Khâu chừng nào về vậy? Em mang sách cho anh nhé.]
Một lát sau lại nhắn tiếp: [Anh, lần sau ra ngoài đưa em theo đi? Em với anh đi ra ngoài dạo.]
Công nhân chất hàng ở phía sau, hàng hơi nặng thì được bó lại rồi quăng lên xe, Lâm Dĩ Nhiên có thể cảm nhận được thân xe hơi rung mỗi khi bao hàng được chất lên xe.
Khâu Hành từ dưới xe đi qua, lúc anh đi ngang qua cửa xe, giơ tay đưa cho Lâm Dĩ Nhiên chai nước lạnh.
Lâm Dĩ Nhiên đưa tay nhận, Khâu Hành lại đi.
Đến khi Khâu Hành trở lên xe đã gần hai tiếng trôi qua, trời đã tối rồi, Khâu Hành lái xe ra đường quốc lộ, Lâm Dĩ Nhiên tắt đèn trong xe ngay khi anh lên xe, để tránh ảnh hưởng đến tầm mắt của anh.
Khâu Hành hỏi cô: “Xem xong chưa?”
Lâm Dĩ Nhiên “Ừm” một tiếng rồi nói: “Gần xong rồi ạ.”
“Thế nào?”
Lâm Dĩ Nhiên đưa tờ giấy đã viết ra, hầu như đều là những trường mà ngày hôm qua Khâu Hành nhắc đến.
Khâu Hành hỏi: “Theo thứ tự này phải không?”
Lâm Dĩ Nhiên gật đầu: “Đúng ạ.”
“Ừm.” Khâu Hành nói: “Em thấy được là tốt rồi.”
Chai nước lạnh mà Khâu Hành đưa vừa nãy cô đặt bên cửa xe, trên thân bình phủ những giọt nước li ti. Lâm Dĩ Nhiên lấy hai tờ giấy lau khô thân chai, sau khi lau xong rồi gấp hai tờ giấy ướt này lại.
Cô lấy hai cái điện thoại của Khâu Hành qua, cúi đầu yên tĩnh lau.
Tầm mắt của Khâu Hành không chuyển động, cũng không để ý chuyện cô lấy điện thoại của mình.
Lâm Dĩ Nhiên lau sạch điện thoại của Khâu Hành xong rồi đặt lại chỗ cũ, bỏ cục giấy đã dùng vào một cái túi nilon.
Lúc nãy Lâm Dĩ Nhiên ngồi rất lâu ở trong xe, trong xe nóng bức ngột ngạt, cô nóng toát mồ hôi, mặt ửng đỏ. Lúc này xe bắt đầu chạy, gió từ ngoài cửa ùa vào, Lâm Dĩ Nhiên chỉnh tóc sau gáy, buộc tóc lại.
Lâm Dĩ Nhiên vừa muốn nói “Không sao”, Khâu Hành lại nói tiếp.
“Có thể chiều mai đến Lâm Thành, cách đường sắt cao tốc Lâm Châu một tiếng.” Khâu Hành nhìn về phía trước, nói tiếp: “Đến Lâm Thành là em có thể xuống xe rồi.”