11 Năm thứ 2 sau khi tốt nghiệp, tôi đưa tin về một vụ cưỡng h.i.ế.p trong hôn nhân. Người vợ mắc chứng trầm cảm sau sinh, dẫn đến lãnh cảm tình dục. Người chồng quan hệ cưỡng ép với vợ khiến vợ mất kiểm soát, dẫn đến tai nạn giao thông tử vong. Bị cáo một mực khẳng định vợ ch//ết chỉ là tai nạn, không liên quan đến y, y chỉ thực hiện quyền hợp pháp của người chồng. Cha mẹ bị cáo dùng tiền và quyền lực, chèn ép dư luận một lần lại một lần. Cha mẹ nạn nhân cầm di thư viết bằng m.á.u của con gái, nhờ tôi giúp đưa tin. Bài báo cuối cùng mà tôi đưa tin là bị cáo bỏ trốn trước khi bị bắt và lẻn vào nhà tôi giữa đêm. Ánh trăng qua lớp vải mỏng yếu ớt rọi vào. Tôi nhìn gương mặt dữ tợn của người đàn ông, cảm nhận được nỗi kinh hoàng giống hệt của người phụ nữ đã khuất. Sau khi người đàn ông bị tuyên án tử hình, tôi xin nghỉ việc báo, bắt đầu quá trình điều trị tâm lý dài dằng dặc. Một ngày kia, một người bạn đại học đồng thời cũng là đồng nghiệp tới thăm tôi và nói: "Tuần trước, tôi đi nước ngoài phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn lại chính là luật sư Cố Thâm, giờ thì anh ấy hơi nổi tiếng rồi. "Nếu cậu vẫn còn làm ở toà báo thì suất phỏng vấn đó phải thuộc về cậu" Cô ấy nói: "Cố Ninh, cậu tĩnh dưỡng cho khoẻ lại nhanh đi, mọi người ở toà soạn đều đang mong chờ cậu quay lại". Tôi chớp chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong. Tôi miễn cưỡng cười rồi nói: "Mình thôi đi, mình không quay lại đâu". Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ rất dài. Khi tỉnh giấc, bên ngoài cửa sổ rạng sáng, tôi chợt thấy mình hơi nhớ Cố Thâm.