Ba Nghìn Kiếm Giới

Chương 10: Không Thông Qua Khảo Nghiệm





"Thiên phú hạ đẳng.

" Vị thể tu thấy bạch ngọc trong tay Tô Dạ xuất hiện vài tia máu.

 
Tô Dạ cũng không tức giận, bởi vì điều này đã chứng tỏ hắn đã đủ hợp cách ở phương diện thiên phú rồi, tuy là rất miễn cưỡng.

 
Hình như vị thể tu kia cũng không có cảm giác đặc biệt gì đối với thiên phú hạ đẳng, bởi vì trước kia lúc vừa nhập môn hắn cũng là thiên phú hạ đẳng, hoặc là nói trong cả môn phái có tới gần hai phần ba thể tu đều là thiên phú hạ đẳng, một phần ba còn lại cũng chỉ toàn là thiên phú trung đẳng, mà thiên phú thượng đẳng thì chie lác đác không được mấy người.

 
Suy cho cùng thiên phú thượng đẳng đi đến nơi nào cũng có thể bị tranh cướp, cần gì phải tới môn phái được gọi là cu li của giới tu luyện như thể tu chứ?
 
Kế tiếp có rất nhiều khảo nghiệm về tố chất thân thể, không chỉ đơn giản là khảo nghiệm cường độ và lực lượng giống như kiếm hồn miêu tả.

 
Tô Dạ đi tới một gian phòng được dùng để khảo nghiệm cá nhân, phòng tuy lớn nhưng lại không trống trải.

 
"Đây là Kim Chung Tráo, sau khi đi vào ngươi hãy dùng hết toàn bộ sức lực của mình để công kích Kim Chung Tráo, đánh đủ mười quyền mười cước thì dừng.

"
 
Tô Dạ vừa đi vào, vị thể tu kia lại bổ sung thêm một câu.

 
"Nếu không có đủ sức thì trực tiếp ra ngoài luôn đi.

"
 
Thân thể Tô Dạ khẽ run lên, không nói gì.


 
Kim Chung Tráo tỏa ra ánh sáng mờ mờ cứ như thể hoàng hôn trước khi màn đêm phủ xuống, mượt mà trôi chảy tựa như dòng nước, hư ảo giống như mây mù.

 
"Bắt đầu.

"
 
Tô Dạ dùng hết toàn bộ sức lực đánh một quyền vào Kim Chung Tráo, không có bất kỳ dấu hiệu nào, Tô Dạ cảm giác sau lưng truyền đến một đòn công kích, hắn bị đánh cho lảo đảo một cái.

 
"Thân là thể tu, nếu như ngay cả công kích của mình cũng không chịu được, thì hoàn toàn không có tư cách làm thể tu.

"
 
Trong nháy mắt Tô Dạ đã hiểu được ý của vị thể tu kia, đánh người trước bị đánh, thể tu đúng là trực tiếp dứt khoát, chẳng qua Tô Dạ rất thích loại cảm giác chân thật này.

 
Sau năm quyền năm cước, Tô Dạ phát hiện thân thể của mình vẫn rất khó có thể thừa nhận được quyền cước của chính mình dưới tác dụng của dược lực, hốc mắt tím xanh, khóe miệng chảy máu, trên người còn bị thương ở nhiều chỗ với nhiều mức độ.

 
"Còn năm quyền năm cước, phải dùng toàn lực!" Vị thể tu không thay đổi sắc mặt nhìn Tô Dạ, lại nhắc nhở một lần nữa.

 
Tô Dạ nhếch miệng cười một tiếng, vì mẫu thân, chút vết thương vặt vãnh này có thấm vào đâu?
 
Tô Dạ dùng hết toàn bộ sức lực tiếp tục ra quyền ra cước, thậm chí sức mạnh đánh ra còn như vượt qua cả trước đó.

 
Mặt vị thể tu vẫn không hề thay đổi, bởi vì tất cả mọi người đều có thể làm được như vậy, đây chỉ là khảo nghiệm cơ bản nhất và đơn giản nhất mà thôi.

 
Còn lại hai quyền, mặc dù Tô Dạ đang mặc quần áo, nhưng mà vị thể tu kia và Tô Dạ đều biết thân thể của hắn đã chồng chất vết thương.

 
Cái khảo nghiệm này, chỉ có thể thừa nhận, chứ không cách nào hóa giải.

 
Vị thể tu kia bỗng nhiên thở dài một hơi, cảm giác có phần đáng tiếc.

 
Bởi vì một quyền kế tiếp này, phản kích đánh trúng vào gáy Tô Dạ, khiến Tô Dạ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

 
Ở trong mắt vị thể tu này, biểu hiện của Tô Dạ cũng coi như là chấp nhận được, nhưng mà khảo nghiệm chính là như vậy, nếu như không cách nào đánh ra một quyền cuối cùng, vậy thì chỉ có thể nói là Tô Dạ xui xẻo mà thôi.

 
Vị thể tu kia vung lên bàn tay to lớn thô ráp, định kéo Tô Dạ đã tê liệt ngã xuống đất Tô Dạ ra khỏi phòng khảo nghiệm Kim Chung Tráo.

 
Nhưng dúng vào lúc này, dị biến phát sinh.

 
Tô Dạ bất chợt đứng dậy!
 
Vị thể tu thu tay về, lẳng lặng nhìn một quyền cuối cùng của Tô Dạ.


 
"Hử?" Vị thể tu kia thấy Tô Dạ không có bất kỳ động tác nào, cảm thấy hơi khó hiểu, thế rồi cuối cùng thì vẻ mặt cũng xuất hiện vẻ xúc động.

 
Ánh mắt Tô Dạ đờ đẫn, vị thể tu kia liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hắn đã đánh mất ý thức.

 
Vậy tại sao tiểu tử này còn có thể đứng đậy?
 
Tay chân tràn đầy vết máu không có sức lực để chống đỡ thân thể bị thương, cứ như hoàn toàn không thể cử động, huống chi là đang trong tình huống mất đi ý thức.

 
Ánh mắt vị thể tu sáng lên, trong một năm chiêu sinh này, hắn chưa từng thấy ai có được ý chí nghị lực đến như vậy, cho dù hắn cũng không biết mình có thể làm được như thế này không, nhưng chắc chắn rằng đây không phải là kỳ tích trời cao ban cho, mà là chấp niệm vượt xa thường thức mới có thể khởi động.

 
Mà tiếp theo đó vị thể tu này lại lộ ra xúc động lần thứ hai trong ngày hôm này, và cũng là lần thứ hai hắn lộ ra vẻ xúc động trong năm nay.

 
Tay chân không thể nhúc nhích, thế nên.

.

.

Tô Dạ cong người hết mức bật ngửa đầu ra sau, rồi lại mạnh mẽ đánh tới Kim Chung Tráo.

 
Phát đánh này như bất chấp hết thảy, không chừa một đường lui, thậm chí còn để lộ ra khí thế hung hãn không sợ chết.

 
Kiên quyết mà điên cuồng!
 
Đây vẫn chỉ là một cái hài tử gần bảy tuổi!
 
Thấy Tô Dạ mất đi ý thức mà vẫn muốn đánh vào ngọc thạch, thể tu lao tới ôm lấy Tô Dạ trong nháy mắt, không để cho Tô Dạ đánh vào Kim Chung Tráo.

 
Trong lòng Vương Cương hưng phấn không thôi, nhìn Tô Dạ trong ngực, khuôn mặt tràn đầy sự yêu thích.

 
Đây tuyệt đối là một mầm non tốt, người như vậy nhất định có thể trở thành thể tu.


 
Cho dù thiên phú của hắn chỉ là hạ đẳng, cho dù  hắn hôn mê ở ngay khảo nghiệm thứ nhất.

 
Tô Dạ mở mắt, hít sâu một hơi, loại cảm giác đau nhức này khiến cho hắn vô thức nhếch miệng nhe răng.

 
"Ngươi tỉnh rồi.

"
 
Tô Dạ có phần mơ hồ hỏi: "Đây là nơi nào?"
 
"Thạch Sơn môn.

"
 
"Thạch Sơn môn?"
 
"Thạch Sơn môn!"
 
Tô Dạ hơi không xác định được, hỏi tiếp: "Ta thông qua được khảo nghiệm?"
 
Người thanh niên thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Không thông qua.

"
 
Sự mong đợi của Tô Dạ bị phá thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng, vài giây sau Tô Dạ không nói hai lời trực tiếp xuống giường, xách cái túi của mình được đặt luôn ở trên giường lên.