Ba Nghìn Kiếm Giới

Chương 77: Rốt Cuộc Là Tại Sao





Nhưng thời điểm Tô Dạ quay đầu liền phát hiện hai mươi bảy đã ngã xuống đất không dậy nổi, bốn mươi ba nhờ bước chân linh hoạt lượn vòng giữa hai người, khoảng giữa chiến trường cũng bị ảnh hưởng từ vụ tự nổ của hai mươi chín.
 
Mười tám và năm mươi mốt không cần suy nghĩ, lùi về sau đối phó với ba mươi tám và ba mươi bảy.

Sao hai mươi ba có thể bỏ qua cơ hội này, đuổi theo quấy rầy, đâm xuyên người năm mươi mốt, tạo thành một lỗ máu.

Lúc này mặc dù năm mươi mốt vẫn hùng dũng như trước nhưng năng lực chiến đấu đã giảm rất nhiều, đừng nói tới kiềm chế hai mươi ba, chống lại bất kỳ ai trong số ba mươi bảy và ba mươi tám cũng đều không có cửa thắng.
 
Tô Dạ xoay người đánh về phía hai mươi ba gần trong gang tấc, trường kiếm màu đen trên tay trái sử dụng "Đoạn Chi", Lam Kiếm thủy tinh trên tay phải tỏa ra từng luồng khí lạnh.

.

.
 
Hai mươi ba quay đầu thương hướng về thanh kiếm đen, sau đó thuận thế chém lưỡi thương qua.

Tô Dạ đã phòng bị từ trước, một chiêu "Đóng Băng" làm chậm lại xu thế của trường thương, sau đó men người tiến lên từ phía bên phải trường kiếm màu đen, dường như muốn dùng một kiếm chém hai mươi ba thành hai nửa.

 
Cuối cùng sau trận chiến dài với mười tám và năm mươi mốt, hai mươi ba đã bị hao tổn rất nhiều.

Thân thể không hoàn toàn tránh được tình hình, bị một vết thương.

Tô Dạ thừa thắng xông lên muốn dùng "Dẫn Máu", nhưng cũng vì thương thế trước đó mà dưới chân mềm nhũn, bỏ mất cơ hội.
 
Hai mươi ba tập hợp không chút tổn hại cùng ba mươi bảy và ba mươi tám.

Mười tám ôm hai mươi bảy đã tắt thở trong lòng, nhìn năm mươi mốt không ngừng thở dốc, còn bốn mươi ba đang ở trong tình trạng kiệt sức.

Lúc này đang là đêm tối, ánh sáng không đủ nhưng vẫn có thể thấy rõ trong mắt mười tám bắt đầu tản ra màu đỏ khiếp người của hồn yêu.
 
Tô Dạ điều chỉnh hô hấp trong đầu, không vì cái chết của hai mươi bảy và hai mươi chín mà xao động tâm lý, muốn chống lại vận mệnh cần phải chuẩn bị tâm lý xấu nhất, nếu không thể giác ngộ vậy thì không bằng quỳ xuống đất mà cầu xin tha thứ.
 
Mười tám từ từ đứng lên, quay lưng về phía năm mươi mốt hỏi: "Còn có thể đánh được không?"
 
Năm mươi mốt bám trên trường đao ổn định cơ thể, phun ra một ngụm máu: "Có thế nào cũng phải giết một người mới không lỗ!"
 
Bốn mươi ba chạy như bay đến bên cạnh năm mươi mốt, mấy chục tấm hỏa phù lại trôi lơ lửng trên không trung lúc sáng lúc tối.
 
"Giao hai mươi ba cho ta!"
 
Mười tám mạnh mẽ tăng cường linh uy, nhắm về phía hai mươi ba với khí thế tăng mạnh trước nay chưa từng thấy.

Hai mươi ba cầm trường thương trong tay, đối đầu gay gắt không chút sợ hãi.

Ba mươi bảy vẫn giống như yêu ma quỷ quái, nhưng mục tiêu lần này của hắn là bốn mươi ba và năm mươi mốt.
 
Tô Dạ đối mặt với ba mươi bảy, ma sát hai nắm đấm tóe lửa, hắn biết rõ thực lực thật sự của hai mươi chín, tuy trước đó Tô Dạ có khéo léo đánh lén, nhưng không thể coi thường bản năng chiến đấu Tô Dạ vừa biểu diễn.
 
Chỉ không cẩn thận một chút là có khả năng bước vào vết xe đổ của hai mươi chín, chỉ cần cuốn lấy Tô Dạ, ba mươi tám sẽ nhanh chóng giải quyết bốn mươi ba và năm mươi nốt, lúc đó cũng là hạn chết của Tô Dạ.

 
Sao Tô Dạ lại không hiểu tâm tư của ba mươi bảy, ưu khuyết điểm của phe địch phe ta chỉ liếc một cái là có thể thấy rõ, đương nhiên ý tưởng của ba mươi bảy thận trọng và hiệu quả, nhưng đúng là hắn vẫn còn khinh thường Tô Dạ.
 
Chẳng nhẽ binh khí "Linh" giới chế tạo cho đám hạt giống lại không phi thường, trường kiếm màu đen sắc bén không dễ dàng chém đứt được, nhưng Tô Dạ còn có Lam Kiếm thủy tinh, đối với loại năng lực sở trưởng này ba mươi bảy có thể khuếch đại khuyết điểm của hắn đến tình thế xấu.
 
Đối mặt với ba mươi bảy dốc toàn lực bao vây phòng thù, Tô Dạ sẽ không lựa chọn chiến thuật né tránh, bởi ba mươi bảy cũng không thể thả hắn như quá khứ, hai thanh trường kiếm càn quét hai bên như điên, biến hóa đa dạng không giống như trước.

Tuy bị khí lạnh ảnh hưởng nhưng đối với ba mươi bảy chuyên phòng thủ mà nói, sự chậm chạp ấy có thể bỏ qua không tính.
 
Đánh lâu không xong, Tô Dạ cũng bắt đầu thở hổn hển, nhịp điệu cũng bắt đầu chậm dần.

Ba mươi bảy cũng là hạt giống, cũng là hạng người khôn khéo trong đám hạt giống, hắn đang chờ Tô Dạ lo lắng, sau đó xuất hiện sơ hở, giống như lúc này đây, hai thanh kiếm bị hai tay của hắn nắm chặt.
 
Tô Dạ dùng hết khí lực muốn rút trường kiếm ra, nhưng hai tay của ba mươi bảy giống như cây kìm khổng lồ, giữ chặt trường kiếm không hề sứt mẻ.

Lúc này trung môn của Tô Dạ mở ra, chân phải vung lên, mang theo cát đá tiếng gió, giống một cây roi quất mạnh về phía Tô Dạ.
 
Tô Dạ.

.

.


chính là đang chờ sơ hở này.
 
30 trung môn mở ra, Tô Dạ chợt nhảy lên lấy đà dẫm nát đùi phải của ba mươi bảy, mượn lực trên không xoay người một cái, nháy mắt đã tới sau lưng ba mươi bảy.

Ba mươi bảy quá sợ hãi, còn chưa kịp buông trường kiếm trong tay xuống, Tô Dạ đã như một con bạch tuộc, quấn chặt lấy người ba mươi bảy.
 
Đây là công pháp thể tu cao cấp hơn so với "Thác Cốt Chỉ", là "Triền Đấu Thuật" chỉ ở điều kiện áp sát mới có thể phát huy hết mức.

Hai chưởng của Tô Dạ gắt gao ghìm chặt cổ ba mươi bảy, hai chân kẹp chặt hai chưởng bên hông.
 
Ba mươi bảy không thể thở nổi bắt đầu giãy dụa, hắn cảm thấy máu trong người xông lên tới não, còn tiếp tục nữa não sẽ mê muội, khi đó chẳng khác nào bị tuyên án tử.
 
Tục ngữ có câu lấy trứng chọi đá, nhưng sức lực của ba mươi bảy thực sự quá lớn, dám rút một cánh tay ra sau đó bắt lấy một cánh tay của Tô Dạ đang nắm chặt cổ mình, hai chưởng của Tô Dạ giữ chặt lấy nhau, tuyệt đối không thể bị ba mươi bảy tách ra, lúc này tình hình chiến đấu sẽ bị xoay ngược hoàn toàn.