Thế giới phải vận hành theo quy tắc nhất định. Con người là thành phần quan trọng nhất của thế giới nên quy tắc của con người cũng trở thành quy tắc quan trọng nhất. Con người có giàu có nghèo, tồn tại những sự khác biệt to lớn nhưng đứng trước cái chết, con người hoàn toàn bình đẳng, tử thần sẽ không thiên vị người nào.
Lúc nhỏ, Kim Chúc Chúc không chỉ có một ngày tận số. Lúc đó vì bà bị tử thần số hai lấy trộm thời gian nên Kim Sân can thiệp cũng không sao. Nhưng bây giờ, can thiệp sinh mệnh của con người là trái với quy định.
“Ông nội lớn ơi, có phải ông muốn nói với con chuyện gì không?” Bà cụ Hồ cảm thấy hôm nay ông nội lớn rất lạ,
Phép Tắc hoàn hồn lại, nhìn bà lão trước mắt. Cuối cùng ông vẫn phải tới đây một chuyến.
Từ sau lần ngủ lại nhà ông nội lớn lần trước, tuy vẫn còn sợ ông nhưng bà cụ Hồ đã không còn sợ như trước nữa.
Thấy ông nội lớn không nói chuyện, bà cụ Hồ bèn chỉ luống dâu tây bên kia, nói: “Ông nội lớn ơi, ông ngồi đây đừng đi đâu nha, con sang bên kia xem thử dâu tây chín chưa, nếu chín rồi con sẽ mời ông ăn.”
Phép Tắc ngồi yên tại chỗ nhìn bà lão loạng choạng đi trên bãi cỏ, mắt ông vẫn không có gì xao động.
Bà cụ Hồ đi đến bên cạnh luống dâu tây, ngồi xuống, nhìn đám dâu tây thật kỹ, sau đó ngẩng đầu, gọi về phía ông nội lớn: “Ông nội lớn ơi, dâu tây còn chưa chín, đợi nó chín con sẽ mời ông ăn.”
Phép Tắc nhìn luống dây tây, trong đó có rất nhiều quả treo lủng lẳng. Ông chỉ nhìn là biết ngay những quả dâu tây này được trồng một cách tự nhiên, không dùng bất cứ phép thuật nào để kích thích.
Phép Tắc bèn lên tiếng: “Con rất mong nó chín à?”
“Dạ. Ba con nói vài ngày nữa nó sẽ chín. Đây là dâu tây bọn con tự trồng, chắc chắn là ngọt hơn dâu tây trên trường mua.” Tối qua bà cụ Hồ lại nhớ ra một vài chuyện, bây giờ bà đã hiểu rất nhiều thứ nhưng tâm hồn vẫn rất trong sáng.
Phép Tắc nhìn luống dâu tây, đúng là hai ngày nữa mới chín. Nhưng hai ngày nữa, chưa chắc người này còn sống.
Nếu Kim Chúc Chúc không còn, những quả dâu tây này chắc cũng không ai có tâm trạng để ăn.
Phép Tắc chỉ phân tích mà thôi, hoàn toàn không có quá nhiều cảm xúc. Ông quay đầu qua nhìn Kim Chúc Chúc. Đây là một người rất ưu tú, có được tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất của con người: xinh đẹp, dũng cảm, lương thiện, trí tuệ, kiên cường…
Theo sự tính toán của Phép Tắc, tai nạn lần này của bà cũng là quy luật nhân quả.
Phép Tắc nhìn bà lão hiền từ này. Cuộc đời của bà đang lần lượt hiện ra trước mắt ông.
Nhìn thấy được nhân quả được hệ thống tính toán ra, Phép Tắc thở dài một hơi.
Kim Sân từ trên lầu đi xuống, thấy con gái ngồi ngoài cửa bèn lập tức đi đến: “Bé cưng đang nhìn gì đó?”
Bà cụ Hồ đứng dậy, đi về phía Kim Sân. “Ba ơi.”
Kim Sân quá quen thuộc với biểu cảm này của con gái. Anh nói: “Nhớ ra anh Thừa Khiếu của con rồi à?” Nói chính xác hơn, chắc là đã nhớ tới những ngày thích thầm anh Thừa Khiếu rồi.
Kim Sân biết tính của con gái. Khi con bé cảm thấy vui vẻ, nếu bạn không cảm thấy vui vẻ giống nó thì lần sau lúc chia sẻ với bạn, con bé sẽ khá do dự. Vì thế anh nghiêm túc đáp: “Ba cũng nhớ lúc nó còn trẻ, đúng là rất đẹp trai.”
Ông cụ Hồ vừa từ lầu hai xuống, ngay lập tức thấy đầu gối đau quá. “…” Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày vợ nhớ lại, ai ngờ lại nhớ là hồi trẻ rất đẹp trai.
Bây giờ là lão già lụ khụ nhỉ?
Bà cụ Hồ cũng đã nhìn thấy anh Thừa Khiếu của mình. Bà níu tay áo ba mình, thẹn thùng không nói nữa.
Kim Sân cũng phối hợp với con gái, nói: “Để ba đi xem dâu tây đã chín chưa.”
Bà cụ Hồ đỏ mặt, mắt long lanh, không dám nhìn ông cụ Hồ, nói: “Ba ơi, để con đi với ba!” Rõ ràng là khi nãy đã xem rồi nhưng bà vẫn nói thế.
Ông cụ Hồ: “…”
Bà đi bên cạnh ba mình. Luống dâu tây đã xuất hiện vài trái đỏ hồng. Bà ngạc nhiên nói: “Dâu tây chín rồi!”
Kim Sân hoàn toàn không biết con gái ngạc nhiên là vì trước đó đến xem dâu tây còn chưa chín. Bà cụ Hồ ngồi xuống, đưa tay hái dâu tây.
Kim Sân nhìn con gái, lòng thầm đếm:
3 – 2 -1 –
“Ba ơi, anh Thừa Khiếu có nhớ những chuyện mà con vừa nhớ không?”
Kim Sân đáp: “Chắc chắn là nhớ rồi. Từ nhỏ tình cảm của các con đã rất tốt.”
“Vậy sao anh Thừa Khiếu lại tốt với con như thế ạ?”
Kim Sân cố tình trêu con gái. “Chắc là vì con xinh đẹp đó.”
Ngay sau đó, anh lập tức nghe con gái dõng dạc nói: “Con cũng cảm thấy thế!”
Kim Sân nghe vậy bèn bật cười, nói với con gái. “Mấy đứa mê cái đẹp như các con thật dễ hiểu quá mà.”
“Ba ơi, mê cái đẹp là sao ạ?”
“Là thích những thứ dễ thương, những người xinh đẹp.”
Bà cụ Hồ gật đầu, cười hì hì bảo: “Con và anh Thừa Khiếu đều như vậy.”
Kim Sân đã sớm phát hiện tuy con gái anh khôi phục lại một phần ký ức nhưng cũng không vì thế mà trở nên trưởng thành hơn. Con bé vẫn thích tư duy đơn giản, chuyện gì cũng muốn chia sẻ với ba mình.
Kim Sân nhớ lại lúc con bé vừa thích Hồ Thừa Khiếu, ngại nói ra nhưng lại không kìm được, cứ nói về Hồ Thừa Khiếu suốt.
Bà cụ Hồ dành cho ba quả dâu tây to nhất, nói: “Ba ơi, hai quả này là của ba, hai quả này là của anh Thừa Khiếu. Ba đưa cho anh Thừa Khiếu giúp con được không?”
Lúc nói chuyện, bà vẫn cúi đầu, hình như là thẹn thùng khi nhắc đến người trong lòng.
Kim Sân quá quen rồi, con bé đang xấu hổ đây mà. Hồi học cấp 3, con gái thích Hồ Thừa Khiếu, thế là họ cứ gọi Hồ Thừa Khiếu sang ăn cơm suốt.
Trước khi thích Hồ Thừa Khiếu, con gái gọi điện thoại thế này: “Anh Thừa Khiếu, em nhớ anh, anh qua nhà em ăn cơm đi. Ăn cxong chúng ta có thể cùng làm bài tập.”
Lúc thích Hồ Thừa Khiếu, con gái gọi điện thoại sẽ thế này: “Anh Thừa Khiếu, anh có muốn sang nhà em ăn cơm không? Ba em nói mấy ngày không thấy anh sang rồi.”
Anh bị mượn danh suốt một thời gian dài.
Kim Sân nhớ đến lúc đó, mặt nở nụ cười, nhìn con gái. “Vậy ba sẽ nói đây là dâu tây em Chúc Chúc hái nha?”
Bà cụ Hồ ngượng nghịu nói: “Ba ơi, ba nói là ba hái đi.”
Kim Sân thầm cười đau cả bụng. Anh quay lại, đưa dâu tây cho Hồ Thừa Khiếu. “Thừa Khiếu, dâu tây này.”
Ông cụ Hồ lần đầu tiên nhận được dâu tây từ cha vợ nên sững ra một lúc, nói: “Cảm ơn ba.”
Người đàn ông mạnh mẽ hoàn toàn không biết vì vợ ngại đưa cho mình nên mới nhờ cha già chuyển giao hộ.
Ông nhìn sang bèn phát hiện trên tay vợ mình không có dâu tây. Những luống dâu tây này là do họ tự tay trồng, ngày nào em Chúc Chúc cũng phải ra xem thử nó chín hay chưa.
Vì thế ông hỏi: “Em Chúc Chúc có muốn ăn dâu tây không?”
Bà cụ Hồ vẫn chưa hết đỏ mặt, tim đập thình thịch không ngừng. Bà lắp bắp nói: “Dạ… được…”
Ông ngẩn ra, lòng như có chiếc lông vũ quét qua, cứ xôn xao kiểu gì. Tự nhiên ông muốn hôn vợ ghê.
Kim Sân nhìn đôi trẻ, hắng giọng vài cái ra vẻ phụ huynh, nói: “Hôm nay hai đứa con có muốn đi học không?”
Bà cụ Hồ lấy làm lạ. “Ba ơi, hôm nay là thứ ba, đương nhiên phải đi học rồi.”
Kim Sân đường hoàng đáp: “Ba tưởng hai đứa con muốn xin nghỉ để hẹn hò.”
Bà cụ Hồ lập tức đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Không cần… không cần…”
Ông cụ Hồ ở bên cạnh nắm tay bà, tằng hắng vài tiếng, cố nén nụ cười.
Đến từng tuổi này mà vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của vợ.
Hai ông bà ngượng nghịu đi đến trường. Lúc đến nơi, bà cụ Hồ nhìn thấy bà lão bác sĩ thẩm mỹ. Bà cụ Hồ vô cùng vui vẻ, chạy ùa tới ôm lấy bạn mình, nói: “Tùng Tùng! Tùng Tùng, bạn khỏe lại rồi!”
Bà lão bác sĩ nở nụ cười, đáp: “Bác sĩ nói ráng mà nghỉ ngơi.” Bà nghĩ sống thêm ngày nào hay ngày nấy.
Bà cụ Hồ nói: “Tùng Tùng, mình giúp bạn cho gà con ăn đấy, cậu có muốn đi xem không?” Bà cũng rất muốn xem gà của mình.
Bà cụ Hồ kéo bà lão bác sĩ đi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nói được một lúc, bà lão bác sĩ bèn nhướng mày. Chủ đề của em Chúc Chúc đã trở thành:
“Hôm nay mình nhớ ra chuyện hồi cấp 3 rồi.”
“Tùng Tùng, mình kể cho cậu nghe một bí mật nhé, hồi cấp 3 mình có thích một người.”
Bà lão bác sĩ đáp: “Ồ, nhìn không ra đấy.”
Bà cụ Hồ đỏ mặt, nhìn ông cụ Hồ bên kia, thì thầm vào tai bà lão bác sĩ: “Đúng là anh Thừa Khiếu đấy. Mình rất thích anh ấy.”
Bà lão bác sĩ: “…” Sao mà cơm chó vãi khắp nơi vầy nè.
Hai người nhanh chóng đến nông trại. Vừa đến nơi bà cụ Hồ bèn nhìn thấy con trai mình, nó đang ôm những chú gà con ra.
Đã ba bốn ngày bà cụ Hồ không gặp con trai rồi. Những bạn học khác nói chuyện này rất bình thường, bọn nhỏ đều rất bận, mấy ngày không thấy mặt cũng không có gì lạ. Họ là người già, không nên làm bọn trẻ vướng bận.
Bà cụ Hồ nghĩ: mình không được làm con trai vướng bận.
Hôm nay nhìn thấy con trai, bà cụ Hồ đợi Hồ Đào hết bận mới đi qua, cười gọi: “Đào Đào!”
Hồ Đào quay đầu qua bèn nhìn thấy người mẹ hiền từ của mình. Anh ngẩn ra, lúng túng đáp lại: “Mẹ.”
Bà cụ Hồ thầm vui vẻ “ồ” một tiếng, sau đó cười híp mắt, nói nhỏ: “Chúng ta phải nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy.”
Không được để người khác phát hiện bà quấy rầy con trai làm việc.