Theo tập tục của Xích Thành, mùng một đầu năm không cần thăm viếng người thân, Lục Hành Sâm ở dưới lầu đợi gần một giờ thì Lạc Thư Nhan mới bất đắc dĩ xuống lầu gọi anh lên.
Lục Hành Sâm rất thích Lạc Thư Nhan, loại thích này đã sớm xuất hiện lúc anh tưởng cô là con gái anh, chưa nói đến việc ở Xích Thành cô là người nhiệt tình nhất với anh.
Lạc Thư Nhan: “...”
Lục Hành Sâm đi đằng sau Lạc Thư Nhan, trong tay cầm theo bao lớn bao nhỏ, rõ ràng là đồ vật quý báu nhưng đều dùng đồ đơn sơ để gói, người khác nhìn không ra giá trị thực tế.
“Thư Nhan, yên tâm đi, lần này chú sẽ không mua cho con búp bê barbie, mua cho con điện thoại, có thích không?”
Lục Hành Sâm không muốn bạc đãi hai đứa bé.
Ở Bắc Kinh, có không ít đứa trẻ ở tuổi này có điện thoại di động.
Tiểu Yến và Thư Nhan cũng phải có, anh đi dạo một hồi lâu ở trung tâm mua sắm, cuối cùng chọn được hai cái điện thoại Nokia, là loại mới đưa ra thị trường.
Lạc Thư Nhan vừa nghe tới việc Lục Hành Sâm mua cho cô cùng Thẩm Yến điện thoại, mắt hạnh của cô trợn lên: “Điện, điện thoại?”
Cô không phải đồ nhà quê, mà là dù bố cô có cưng chiều cô đến thế nào, cô cũng nghĩ tới bố cô mua điện thoại cho cô lúc cô học lớp bảy.
Bỗng nhiên có người đưa cho cô điện thoại, cô kinh ngạc.
Lục Hành Sâm cười: “Đúng, mới đưa ra thị trường, vẻ ngoài rất đẹp, bán rất tốt, nghe nói còn có thể chụp ảnh.”
Lạc Thư Nhan bình tĩnh lại, cô nói: “Cái kia quá quý giá.”
Hai người vừa nói vừa đi tới cửa, cửa mở.
Lạc Thư Nhan vào cửa đầu tiên, thay dép của mình, Lục Hành Sâm theo sát phía sau, Thẩm Thanh Nhược mỉm cười đưa cho anh đôi giày dùng một lần duy nhất, giọng áy náy: “Thật ngại, không có đôi dép lê khác.”
Đương nhiên Lục Hành Sâm sẽ không để ý cái này, đi dép vào phòng.
Anh vừa ngồi xuống không bao lâu, Lạc Thiên Viễn tiến đến, anh chú ý đến cái mà Lạc Thiên Viễn mang là dép lê.
Mặc dù anh vẫn luôn biết ở giữa Lạc Thiên Viễn với cô không có loại quan hệ đó, nhưng đãi ngộ khác nhau như thế này, lòng nhiệt huyết của anh vẫn giảm đi một chút.
Lạc Thiên Viễn không chào hỏi với Lục Hành Sâm, trực tiếp đi vào nhà ăn, lúc đi ra, anh đang cầm ly uống nước màu xanh đi ra.
Thẩm Thanh Nhược vừa nãy đang bận nấu đồ ăn sáng, đối với cô mà nói, Lục Hành Sâm là chồng trước, cũng là khách, đầu năm mùng một không muốn mất lễ nghĩa nên pha cho anh một ly trà.
Thế là, Lục Hành Sâm lại phát hiện, cô rót trà cho anh bằng cốc nhựa dùng một lần.
Tất cả mọi thứ đều dùng duy nhất một lần, dép, cái cốc, đều chứng minh của anh ở đây là gì
Chỉ là khách.
Cũng may Lục Hành Sâm tỉnh lại rất nhanh, lấy quà đã chuẩn bị xong ra, ngoại trừ đưa cho hai đứa bé mỗi đứa một cái điện thoại di động, anh còn đưa thêm hai bao lì xì.
Lạc Thư Nhan không có tiền đồ lặng lẽ bóp bóp, căn cứ theo kinh nghiệm của cô, có lẽ trong bao lì xì này có một vạn tệ.
Nhìn điện thoại di động trên bàn trà, Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược liếc nhau, gần như trăm miệng một lời nói: “Điện thoại di động không phù hợp.”
Lục Hành Sâm: “... Anh thấy có rất nhiều học sinh cấp hai có điện thoại.”
Thẩm Thanh Nhược cười giải thích: “Mấu chốt là không dùng được, trường học không cho mang, thứ này quá chói mắt.”
Lạc Thiên Viễn tiếp lời: “Có thể giữ lại trước, chờ bọn nhỏ thi cấp ba xong rồi dùng cũng được.”
Thẩm Thanh Nhược với Lạc Thiên Viễn rất ăn ý, loại ăn ý này xuất hiện do ở cạnh nhau lâu năm. Thực ra, Thẩm Thanh Nhược không chung đụng gì với Lục Hành Sâm nhiều, không quá hiểu nhau, chớ đừng nói gì mà ăn ý.
Nếu thật sự nói nghiêm túc, sự hiểu biết với ăn ý của Thẩm Thanh Nhược còn cao hơn cả Lục Hành Sâm.
Có đôi khi Lục Hành Sâm may mắn, nhưng nếu Lạc Thiên Viễn có chút suy nghĩ nào với cô, anh nhất định sẽ không có phần thắng.
“Thi cấp ba?” Lục Hành Sâm thở dài một hơi: “Cũng được.”
Đến lúc đấy chắc điện thoại đã lỗi thời rồi, không biết hai đứa bé còn thích không.
Lạc Thư Nhan nhận được tiền mừng tuổi nên cực kỳ vui vẻ, đếm tới đếm lui trong phòng sách, không nói những cái khác, tốc độ đếm tiền của cô càng lúc càng nhanh, ngay cả Thẩm Yến cũng nói cô thích hợp làm việc ở quầy bán hàng.
Thẩm Yến thấy bộ dạng tham tiền này của cô liền buồn cười: “Cậu chưa từng thấy tiền à?”
Lạc Thư Nhan nói rất đương nhiên: “Mình thấy rồi, nhưng mình thích tích tiền năm mới, mình thích nhất tiền mừng tuổi.”
Cô có chút mê tín, luôn cảm thấy tiền mừng tuổi cho càng nhiều thì tuổi thọ sẽ càng dài.
Thật ra có tiền hay không không quan trọng, ba ba cô lại không cắt tiền tiêu vặt của cô, túi tiền nhỏ của cô còn nhiều hơn ối thanh niên tri thức.
Thẩm Yến nhìn chằm chằm cô, đi ra ngoài mấy phút, lúc quay lại phòng sách của Lạc Thư Nhan, trong tay cầm thêm mấy bao lì xì, cậu đưa cho cô, làm bộ không thèm để ý nói: “Cho cậu.”
Lạc Thư Nhan đang đếm tiền, trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy bao lì xì lớn, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu: “Làm gì thế?”
“Không phải cậu thích à? Đưa cho cậu đấy.”
Lạc Thư Nhan nghi ngờ hơn, “Đưa cho mình làm gì?”
Thẩm Yến bị câu này chặn họng, dứt khoát đặt bao lì xì lên bàn sách của cô: “Giữ giúp mình.”
“Ồ.” Lạc Thư Nhan cũng không có ý định tìm hiểu mạch não Thẩm Yến, cất kỹ bao lì xì, đột nhiên nảy ra một ý: “Không phải cậu nói mình giống giao dịch viên à? Nếu không mình đặc biệt mở một ngân hàng cho riêng cậu. Cậu gửi tiền cho mình, mình cho cậu lợi nhuận. Quý khách đáng mến, xin hỏi ngài gửi định kỳ hay dài hạn?”
Cô vừa nói vừa nhanh chóng rút một cây bút chì màu ra khỏi ống đựng bút, viết trên giấy nháp bốn chữ lớn ‘Ngân hàng Thư Nhan’, sau đấy mong đợi nhìn về phía cậu.
Thẩm Yến: “...”
Ngây thơ.
“Định kỳ hả?” Cậu nghĩ thầm, đầu năm mùng một nên không tiện từ chối cô, trả lời.
“Được.” Lạc Thư Nhan nghiêm túc viết, “Gửi bao lâu? Một năm hay hai năm?”
Thẩm Yến nghĩ nghĩ: “Tạm thời hai năm.”
“Được, vậy mình nói lợi nhuận cho cậu nghe, một trăm tệ gửi hai năm có lợi nhuận một xu, chỗ này cậu có...” Lạc Thư Nhan đếm lại số: “Một vạn một ngàn tệ, lợi nhuận hai năm của cậu là mười tệ, đây là biên lai ngân hàng của cậu. Cầm lấy đi, hai năm sau dùng cái này để lấy tiền.”
Một vạn tệ là Lục Hành Sâm cho, một ngàn tệ kia do Thẩm Thanh Nhược với Lạc Thiên Viễn mỗi người cho năm trăm tệ.
Lạc Thư Nhan nhìn tiền trên bàn bắt đầu khó xử: “Nhiều tiền như vậy để ở chỗ mình, lỡ mất thì phải làm sao đây?”
Thẩm Yến liếc cô: “Mất thì cậu từ từ trả, một năm trả hai trăm.”
Lạc Thư Nhan: “... Vậy mình phải trả cậu hơn năm mươi năm!”
Thẩm Yến: “Cho nên mở ngân hàng sẽ có nguy hiểm, cậu biết chưa?”
Lạc Thư Nhan im lặng: “Mình không giữ cho cậu nữa.”
Thẩm Yến cẩn thận cất biên lai vào trong túi, lại nhìn về phía cô: “Được, vậy cậu đưa tiền cho mình cầm, hai năm sau mình dùng biên lai lấy tiền lời.”
Lạc Thư Nhan ra vẻ đau khổ lắc đầu: “Gian thương gian thương! Mình lại bị cậu lừa!”
Người nào đấy kiếm được tiền cười rất vui vẻ.
–
Lục Hành Sâm nói với Thẩm Thanh Nhược chuyện muốn để bố mẹ đến thăm Thẩm Yến.
Sau khi nói xong, anh lại lập tức cam đoan: “Em yên tâm, bố anh nói, em cực khổ lắm mới nuôi được con lớn nên chắc chắn sẽ không lấy con của em, em cũng biết bố anh không phải người hay nói hai lời. Thật ra anh cũng không nghĩ bố sẽ biết nhanh như vậy, tự bố phát hiện, nhưng chuyện này vẫn phải xem ý em.”
Thẩm Thanh Nhược tin nhân phẩm của bố chồng.
Có thể nói như vậy là do trong đoạn hôn nhân kia, toàn bộ nhà họ Lục chỉ có mình bố chồng đối xử tốt với cô.
Chỉ là công việc của bố chồng rất bận, thường xuyên đi công tác, mà cô không mấy khi gặp mặt bố chồng. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ rất kỹ, sau khi mẹ cô kiểm tra ra bị ung thư, là bố chồng tìm cho cô một bác sĩ có tiếng.
Cô tin bố chồng nhất định sẽ không đến tranh quyền nuôi con, nhưng...
Bây giờ cô không muốn miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn, nói câu mình không thích.
Sau một lúc yên lặng, Lục Hành Sâm đã đoán được ý nghĩ của cô, nhân tiện nói: “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ xử lý tốt, không cho em thêm phiền phức.”
Thẩm Thanh Nhược ngẩng đầu lên, vẻ mặt xa cách: “Đương nhiên Ông Lục có thể tới gặp. Nhưng chỗ này của tôi không chào đón Lục phu nhân.”
Nếu không phải Lục Hành Sâm biết cô còn sống, cũng biết Tiểu Yến đang tồn tại, cô hy vọng những người kia đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô một lần nào nữa. Đương nhiên, Lục phu nhân không làm chuyện gì tội ác tày trời, nhưng cô hiểu rõ Lục phu nhân, Lục Hành Sâm bây giờ không tiếp tục cưới, cũng không có đứa con nào khác. Với sự coi trọng đời sau của Lục phu nhân, bây giờ bà ta muốn thăm Tiểu Yến một chút thì tốt, nhưng nếu nhiều lần hơn, Lục phu nhân chắc chắn sẽ tìm cách xáo trộn cuộc sống của họ.
Sở dĩ cô chấp nhận loại quấy rầy hiện tại của Lục Hành Sâm, bởi vì anh là bố của con, nhưng cái này không có nghĩa là cô chấp nhận sự quấy rầy của tất cả mọi người.
Cô đã không còn là Thẩm Thấm, có thể không nói câu không thích, có thể từ chối chuyện không thích.
“Anh đã hỏi tôi, đây chính là ý kiến của tôi.” Cô nhìn về phía Lục Hành Sâm, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi tin anh, tôi cũng tin ông Lục, nhưng tôi không tin bà ấy.”
–
Mùa xuân trôi qua, mùa hè lặng lẽ tiến đến.
Ngày này, Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan cùng nhau tan học về nhà, lúc đến ngã tư gần trường học, một ông lão khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn chủ động tới hỏi đường bọn họ. Có lẽ ông khoảng bảy mươi tuổi, sống lưng thẳng tắp không còng chút nào, lúc nói chuyện ôn hòa lại có lễ: “Bạn nhỏ, xin hỏi trung học thực nghiệm đi hướng nào?”
Lúc ông lão hỏi đường, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Yến.
Lạc Thư Nhan rất nhiệt tình chỉ đường cho ông: “Ông đi thêm một trăm mét nữa sẽ đến ạ. Nhưng bây giờ Trường đã tan học về rồi ạ.”
“Không sao, cảm ơn cháu nha bạn nhỏ.” ông lão lưu luyến không rời chuyển ánh mắt lên người Lạc Thư Nhan, móc mấy cái kẹo sô cô la từ túi ra đưa cho bọn họ: “Sôcôla này cho hai đứa ăn, hương vị rất ngon.”
Lạc Thư Nhan lui lại một bước, đang chuẩn bị xua tay nói không cần lúc, chỉ thấy Thẩm Yến vẫn luôn yên lặng đột nhiên đưa tay ra cầm lấy mấy viên kẹo được bọc lại xinh xắn trong tay ông lão.
Lạc Thư Nhan ngơ ngác.
Sau khi ông lão rời đi, lúc này Lạc Thư Nhan mới bắt đầu ‘dạy dỗ’ Thẩm Yến: “Sao cậu lại nhận socola của người lạ? Bố mình với cô Thẩm đều nói, không được ăn đồ của người lạ, cũng không thể nhận đồ ăn của người lạ, bọn buôn người hay dùng chiêu này! Cậu không cẩn thận quá đấy!”
Thẩm Yến bình tĩnh nhét socola vào túi cô, chỉ để lại cho mình một viên.
“Lần sau chú ý, lần này có thể ăn.”
“Nếu cậu sợ bên trong có độc, vậy mình thử trước, được chứ?”
Cậu mở giấy bọc, bỏ sôcôla vào trong miệng.
“Cái gì chứ?” Lạc Thư Nhan không nói lên lời.
Thẩm Yến không nói chuyện, một tay đút trong túi quần, chậm rãi đi tiếp, cậu đã lên mạng điều tra nhà họ Lục với tập đoàn Thịnh Viễn.
Trên mạng có một tờ báo rất lâu, trên đó có một bức ảnh chụp một ông lão, ông lão kia chính là chủ tịch tập đoàn Thịnh Viễn, Lục Hiển Nghiêu.
Ông lão hỏi đường lúc nãy là Lục Hiển Nghiêu.
Cậu biết.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ông của Cầu không phải người đi quấy rầy con cháu, bà nội của cầu có hơi, nhưng hoàn toàn trị được, phần diễn rất rất ít, nhảy nhót không nổi, không cần lo lắng.
Ngân hàng Thư Nhan vẫn luôn mở, khách chỉ có một mình Thẩm Yến, tương lai sẽ không gửi tiền định kỳ = =