Tôi tên Kim Kim Tiền, còn được gọi là Kim Kim. Tên thân mật do ông nội đặt là Kim Nguyên Bảo (đ ĩnh vàng thời xưa). Biệt danh Báo vàng là do bạn thân Minh Châu đặt cho.
Ba tôi là người đại danh đỉnh đỉnh giàu nhất ở thành phố này: Kim Triệu; mẹ tôi là người đẹp trong giới tư pháp: Tiền Mỹ.
Theo lý thuyết, tôi sinh ra là ngậm thìa vàng, nhưng mà con nhà giàu như tôi có phần hơi thảm.
Từ ba tuổi đến tám tuổi, tôi bị bảo mẫu ngược đãi suốt thời gian dài. Mấy năm đó ba tôi bận đến mức không về nhà, sự nghiệp của mẹ đang trên đà thăng tiến, bên cạnh tôi chỉ có bảo mẫu.
Nói thế nào nhỉ, có lẽ vì thiếu thốn tình thương và cảm giác an toàn nên tôi đã thật sự xem bảo mẫu như người thân.
Tôi thật sự thích dì bảo mẫu. Người dì ấy luôn thơm thơm, lúc ôm tôi ngủ sẽ nhẹ nhàng gọi tôi là Tiểu Nguyên Bảo.
“Tiểu Nguyên Bảo thích dì lắm đúng không? Vậy dì sẽ luôn ở bên con được không?
“Tiểu Nguyên Bảo phải nghe lời dì, nếu không dì sẽ rời đi. Đến lúc đó con không có ba mẹ ở bên, cũng không có dì, rất cô độc đó.”
“Tiểu Nguyên Bảo, dì mặc quần áo của mẹ con có đẹp không?”
“Tiểu Nguyên Bảo, có người bạn rủ con đi chơi, dì từ chối giúp con rồi, ở nhà dì chơi với con.”
Mấy năm đi mẫu giáo, tôi không có lấy một người bạn, không có bất kỳ mối quan hệ xã giao nào.
Lúc tôi không nghe lời, dì sẽ nhốt tôi trong căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang, chỉ có chút ánh sáng từ chiếc quạt thông gió. Có lúc nhốt tôi năm phút, có khi là mười phút. Thỉnh thoảng dì nói với tôi vài lời, giọng nói của dì giúp xua tan bóng tối, làm tôi càng lệ thuộc vào dì hơn.
Đến khi ba mẹ phát hiện ra sự bất thường của tôi thì tôi đã tám tuổi, được chẩn đoán mắc Hội chứng Asperger, còn được gọi là chứng tự kỷ.
Hôm đó, mẹ ôm tôi khóc cả đêm. Tôi biết bà thấy có lỗi với tôi nhưng tôi không trách bà. Không phải người phụ nữ nào cũng có thiên phú làm mẹ, bà coi trọng sự nghiệp mà không để ý đến sự trưởng thành của tôi, tôi mắc bệnh cũng không phải là điều bà mong muốn.
Về phần ba tôi, ông giận đến rụng tóc, mấy năm sau tóc đã rụng biến đầu ông thành “sân bay”.
Ông bà nội từ quê lên, đánh cho ba một trận rất đau!
“Hai đứa bây cứ nói Nguyên Bảo nhút nhát không thích nói chuyện, lớn lên sẽ hết!” Ông nội nổi giận đánh một gậy vô lưng ba tôi, “Ta thấy hai đứa không xứng làm cha mẹ con bé! Kiếm nhiều tiền thì có ích lợi gì? Con gái bị người ta ức hiếp đến mức như vậy mà hai đứa cũng không hề biết!”
Tôi không chịu được k1ch thích, nghe bên ngoài có tiếng động, tiếng la to thì sẽ lập tức trốn xuống gầm cầu thang. Tôi nhốt mình bên trong, nhắm chặt mắt lại. Tôi nghe tiếng mẹ bên ngoài khóc lóc gọi tên tôi, tiếng ba tôi lo lắng đi tới đi lui.
“Nguyên Bảo à, bà nội tới đón con.” Bà nội mở cửa bế tôi ra ngoài, bà hôn lên trán tôi, “Theo bà nội về quê nhé, bà làm bánh lạnh con thích nhất. Bà còn nuôi một con chó vàng, không phải con thích chó con nhất sao? Trong nhà còn có rất nhiều cây ăn trái, để ông nội dẫn con đi trèo cây hái trái ăn nhé, được không?”
Cứ vậy, ông bà nội đưa tôi về quê.
Ở quê rất khác. Mùa hè trời nóng, tôi với ông nội ngồi dưới giàn nho gặm dưa hấu. Trời mát, ông đội cái mũ rơm to, tôi đội mũ rơm nhỏ, đi xuống sông mò tôm bắt cá. Mùa đông tuyết rơi nhiều, tôi với ông nội cùng đắp người tuyết, quả cầu tuyết. Bà nội sẽ nấu canh nóng múc đến ổ chăn cho tôi uống.
Năm đầu tiên quay về quê, tôi không nói chuyện.
Ông nội cũng không sốt ruột, ông luôn nói chuyện với tôi cho dù không nghe tôi trả lời.
“Nguyên Bảo, con coi nè, bụng con cá này phình phình là bên trong có cá con. Thả nó ra thì mai mốt sông mới nhiều cá.”
“Nguyên Bảo, đây là hoa hòe, nghe thơm không. Lúc ông nội còn nhỏ thích nhất ăn sủi cảo hoa hòe. Chúng ta hái một giỏ về cho bà nội hấp ăn. Con trèo lên thang đi, về đừng có nói với bà nội là ông cho con trèo cây, nếu không bà lại mắng ông đó.”
“Nguyên Bảo, tới đây tới đây, viết chữ với ông nội nè, tĩnh tâm.”
“Này bà nó, mau đến nhìn nè! Nguyên Bảo chúng ta vẽ con tôm, đây có ba phần phong thái của Tề Bạch Thạch, biết đâu sau này Nguyên Bảo chúng ta là họa sĩ lớn.” (Tề Bạch Thạch (1864-1957) là tên tuổi vĩ đại của hội họa Trung Quốc, sở trường vẽ sơn thủy, hoa lá, chim cá. Tranh vẽ tôm của Tề Bạch Thạch có thể nói là một tuyệt kỹ trong giới hội họa. Những con tôm hoạt bát sống động như thật, thần thái đủ đầy, với những nét bút mực nhạt vẽ thành thân thể tươi tắn, càng thể hiện cảm giác long lanh xuyên thấu.)
Năm thứ hai quay về, tôi bắt đầu học cách nói chuyện với ông bà.
“Con muốn ăn bánh lạnh.” Tôi nhìn bà nội đang bận rộn trong bếp, kéo kéo tạp dề của bà.
“Bánh lạnh hả, lâu rồi không làm, Nguyên Bảo… con…” Bà nội nói rồi quay lại nhìn tôi, nước mắt dâng đầy trong mắt.
Bà ôm tôi, “Được được, bà nội làm bánh lạnh cho Nguyên Bảo!”
Tôi vẽ tranh, ông nội thò qua bình luận: “Con ngựa này vẽ không tồi, có ý cảnh Từ Bi Hồng, Nguyên Bảo, tiếp tục cố gắng lên nhé.”
(Từ Bi Hồng 1895-1953 là một họa sĩ nổi tiếng TQ chuyên vẽ tranh về ngựa)
“Ông nội, đây là Tiểu Hoàng.” Tôi không ngẩng đầu lên, tiếp tục vẽ.
Ông nội sửng sốt một lúc rồi cười ha hả ha hả.
Sau đó tôi thấy ông nội ôm bà nội khóc.
“Ông à, Nguyên Bảo bắt đầu nói chuyện.”
“Đúng rồi, sẽ nói chuyện, Nguyên Bảo chúng ta sẽ khá lên.”
Năm thứ ba khi quay về, tôi bắt đầu học giao tiếp với bạn bè cùng trang lứa.
Bà nội đeo cho tôi chiếc cặp sách nhỏ, đẩy tôi ra cửa: “Đi đi, đi đi, bà gói trái cây đồ ăn vặt cho con. Chơi mệt thì về.”
Tôi có thể bước ra được bước này là vì bà nội luôn mời mấy bạn nhỏ đến nhà chơi. Mấy bạn đó tuy hai năm tôi không nói chuyện nhưng tôi cũng quen thuộc với họ. Họ dẫn tôi lên núi hái dâu tằm, hái táo, trên đường gặp thỏ rừng thì chúng tôi đuổi theo.
Sau khi về tôi mới biết ông nội lo lắng không yên tâm nên lén lút đi theo tôi. Kết quả là lúc leo núi bị trật chân, phải gọi điện thoại kêu người cõng ông về.
Cứ như vậy, tôi ở quê cùng ông bà nội suốt 5 năm.
Đến lúc lên cấp 2, ông bà sợ ảnh hưởng việc học hành của tôi nên gọi ba mẹ đến đón tôi về.
Ừm… 5 năm ở quê, ông bà nội nuôi tôi khỏe mạnh chắc nịch. Nhưng mà… thật ra tôi thành con nhóc béo đen nhẻm.
Ở quê không có kem chống nắng, bà nội nấu ăn lại ngon, tôi lại đang giai đoạn phát triển. Con gái 12 - 13 tuổi, hở tí là ăn, hở tí là chơi, cũng không thể thành cô nhóc béo đen thui như vậy.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi bị đánh tráo, tựa như muốn đưa tôi đi xét nghiệm ADN. Bà thuê chuyên gia dinh dưỡng cho tôi, dẫn tôi đến các spa làm đẹp, thề sẽ biến thành cô bé xinh xắn.
Ba thấy tôi có thể giao tiếp với người khác bình thường, tuy lúc không nói chuyện thì có hơi lơ ngơ nhưng ông đã vui đến không khép miệng được.
Tôi gặp Minh Châu lúc học cấp 2. Cô ấy xinh đẹp, kiêu kỳ, kéo tay tôi đi dạo ở sân thể dục cũng mạ vàng luôn cho tôi.
Tình hữu nghị sâu sắc của chúng tôi vì một nguyên nhân lớn, là vì tôi quá ngây ngô.
Minh Châu nói: Chưa từng thấy ai ngây ngô như vậy, rất tò mò.
Cuối cùng Minh Châu không thể ngờ rằng tôi không chỉ ngây ngô mà còn hơi ngốc.
Có người cười nhạo tôi là con nhóc mập đen đúa, tôi mắng người đó là đồ con lừa.
Người đó mắng tôi là đồ nhà quê, tôi mắng người đó là đồ con lừa.
Người đó mắng tôi đồ vịt con xấu xí, tôi mắng người đó là đồ con lừa.
Sau mười hiệp, người đó bị tôi chọc tức quá bỏ chạy.
Đồ con lừa, người đó không biết sức mạnh của sự lặp lại.
Kể từ đó, ai gặp người đó cũng nói, A, cậu ta chính là đồ con lừa.
Ừ, đó là người yêu thầm Minh Châu, đồ con lừa ghen tị với việc tôi đi theo Minh Châu suốt ngày - Nguyên Tiêu.
Tạm thời không nói tới đồ con lừa này.
Tôi không có hứng thú với thế giới bên ngoài, việc thường làm nhất là chìm vào việc vẽ tranh.
Mãi đến năm lớp 9, tôi gặp Giang Bạch trong văn phòng ba tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi chủ động bày tỏ sự quan tâm với một người nào đó, ba tôi kích động đến mức suýt tí chộp Giang Bạch đến làm anh trai tôi. Dĩ nhiên chuyện đó không thành, bị mẹ tôi mắng cho một trận.
Nếu như người khác trong mắt tôi là những ô vuông mơ hồ, thì Giang Bạch là có góc có cạnh, có sắc thái.
Sau này tôi nghĩ lại tại sao tôi có thể ‘thấy’ Giang Bạch, có lẽ là vì anh có ngoại hình rất đẹp. Ở cái tuổi năm lớp 9, bên cạnh tôi là mấy cậu bạn đang dậy thì, mụn còn mọc đầy, chẳng có gì đẹp.
Giang Bạch lớn hơn tôi một tuổi, anh trong sáng chính trực, lạnh nhạt, ai thấy cũng phải liếc mắt nhìn.
Huống chi bên cạnh anh còn một cô gái xinh đẹp Tô Tuyết.
Ba không mong đợi tôi vào trường trung học chuyên, Thanh Hoa Bắc Đại. Mẹ nghĩ tương lai gửi tôi ra nước ngoài, thành tích không quá tệ là được.
Đến năm 12, mẹ muốn đưa tôi đi du học, tôi chống cự, tôi đi Nam đại.
Mẹ giận đến muốn cắt tiền cho tôi, ba cảm thấy bà chuyện bé xé ra to.
“Anh biết cái gì!” Mẹ lén lau nước mắt, “Kim Triệu, anh có nghĩ tới việc chúng ta già rồi, buông cái tập đoàn lớn như vậy thì Nguyên Bảo sống thế nào không. Con bé không biết cả việc một trăm đồng mua cái gì, bị người ta lừa còn giúp họ đếm tiền, ngày nào cũng chỉ biết vẽ tranh, ngây người. Em không ép con ra nước ngoài rèn luyện, suốt ngày rúc trong mai rùa của mình thì bao giờ con mới trưởng thành!”
Bệnh tự kỷ rất khó để khỏi hoàn toàn, cho dù tôi đã học cách giao tiếp với người khác, ngụy trang thành bộ dạng thành thục, nhưng khi tôi ngẩn người vẫn có vẻ hơi ngốc nghếch, khi có nhiều người thì toàn thân cứng đờ, đi đứng sẽ cùng tay cùng chân. (Là bước cả tay - chân cùng một nhịp)
Minh Châu từng dạy tôi một chiêu: “Báo vàng, mày đó, lúc muốn giao tiếp với người ta thì chỉ cần giả vờ Hi! Đến khi quen thuộc rồi người ta không bận tâm việc mày có phải ngốc nghếch không. Lúc mày không muốn nói chuyện với người khác thì hất cằm giả vờ lạnh nhạt, như vậy là người ta hiểu ngay.”
Phải nói là chiêu này của Minh Châu rất hữu ích. Sau khi lên đại học, tôi nhanh chóng hòa nhập vào mọi người trong phòng ở ký túc xá bằng cách giả vờ này. Đến lúc mấy bạn phát hiện ra tôi là đồ ngốc thì đã quá muộn. Tình cảm đã đến kia, không còn đường quay đầu.
Nhờ ơn mẹ, khi lên đại học tôi đã rất dễ nhìn. Mấy anh chàng theo đuổi tôi rất nhiều, điều này làm tôi rất phiền. Vì vậy tôi thường giả vờ lạnh nhạt, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, thế là người theo đuổi tôi ngày càng ít, cuối cùng yên tĩnh.
Nói đi thì nói lại, ba năm học cấp 3, sở thích lớn nhất của tôi là đu CP. Vì vậy có khi hai ba ngày trong tuần tôi đều đi xem Giang Bạch và Tô Tuyết. Có đôi khi gặm dưa chuột theo sau họ, có khi ăn táo, có khi uống nước dừa.
Minh Châu thấy tôi đu CP đến tẩu hỏa nhập ma.
Tôi còn đăng ký một nick phụ, trà trộn vào diễn đàn trường Giang Bạch học, thành fan CP của hai người.
Ờm, tên fan CP của chúng tôi là Snow White, lãng mạn ha. Còn ID nick phụ tôi hả - haha - tôi đặt là Lông nách Giang Bạch.
Tôi là fan đứng đầu của nhóm, cung cấp nhiều đồ hỗ trợ để cổ vũ cho công chúa Bạch Tuyết của chúng tôi.
Lúc Giang Bạch chơi bóng, tôi mua biểu ngữ.
Lúc Tô Tuyết khiêu vũ, tôi mua hoa.
Giang Bạch và Tô Tuyết thi có kết quả, tôi mời các fans uống trà sữa.
Dĩ nhiên tôi không lộ mặt nhưng những fan khác sẽ giơ cao biểu ngữ
- -- Hoạt động này do “Lông nách Giang Bạch” tài trợ!
Tôi viết đến đây thì cười khặc khặc.
“Anh còn tưởng em xem truyện H.” Giang Bạch vươn tay lấy sổ tay của tôi, nhìn chữ viết trên đó nhướng mày: “Lông nách Giang Bạch là em à? Em có biết suốt ba năm cấp 3, mỗi khi anh mặc áo ngắn tay thì bất kể nam sinh hay nữ sinh đều nhìn chằm chằm vào nách anh không. Ngay cả giáo viên dạy thay cũng tò mò lông nách anh thế nào?”
“Chuyện con gái anh đừng có để ý đi!” Tôi giật lại quyển sổ, “Em đang định vẽ bộ truyện tranh mới đó, đang nghĩ. Không phải anh cần tăng ca sao? Đi nhanh đi.”
Giang Bạch phớt lờ lời tôi, cầm điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ xuống.
Tôi phản đối: “Giảm độ thấp vậy sẽ lạnh đó!”
Anh ném điều khiển xuống, gỡ đồng hồ đeo tay ra, nhìn tôi chăm chăm: “Đề phòng ngừa lát nữa em kêu nóng, anh hạ xuống trước.”
Tôi thấy ánh mắt anh thì vội vã vừa lăn vừa bò trốn khỏi phòng đọc sách. Giang Bạch bóp eo tôi, đặt tôi lên bàn sách, hôn xuống.
Ừm… đây đã là năm thứ hai tôi và Giang Bạch tốt nghiệp rồi!
Tôi trở thành họa sĩ truyện tranh, nhưng lúc tôi đăng truyện còn rất ảm đạm. Ba sợ tôi buồn nên treo thưởng cả triệu đồng, cuối cùng điều đó thực sự làm tôi ‘hot’ lên. Bây giờ fan giục tôi cập nhật mỗi ngày.
Những người hâm mộ chân thành nói với tôi: “Đại Đại giàu như vậy, vẽ truyện tranh chắc chắn là vì mơ ước! Chúng ta muốn bảo vệ ước mơ của Đại Đại!”
Tôi cắn rứt lương tâm nghĩ, mọi người đăng ký giúp tôi nhiều hơn đi. Dù gì thì Giang Bạch đã nói, tiền điện nước trong nhà tôi phải chịu trách nhiệm, không được phép dùng tiền của ba. Tiền điện nước đó! Mùa hè điều hòa, tắm rửa rất tốn tiền! Vì vậy tôi luôn bị buộc bất đắc dĩ mà tắm ch ung với Giang Bạch.
Còn Giang Bạch, anh vừa học cao học vừa làm việc trong dự án ở một công ty lớn.
Tôi hỏi anh sao không khởi nghiệp, anh bảo chưa đến lúc.
Ba nói sau lưng tôi, Giang Bạch không phải là vật trong ao, anh tích tụ đủ sức lực sẽ một bước lên trời.
Ba lại nói, nhưng con yên tâm, Kim gia chúng ta chính là dây cương quản rồng, không sợ sau này anh có lỗi với tôi.
Rất nhiều người tò mò, Giang Bạch đã biết tôi là con gái duy nhất nhà giàu thì sẽ đối xử với tôi thế nào.
Thì vẫn như trước kia, anh vẫn mua quà cho tôi. Có tiền thì mua quà quý một chút, không có tiền thì mua cái rẻ hơn chút. Nói chung, bất cứ quà gì đưa tôi đều làm tôi vui.
Ví dụ như lúc hai giờ sáng chúng tôi sẽ lặng lẽ chạy ra sông thả pháo hoa.
Ví dụ như anh lái xe đưa tôi lên núi ngắm bình minh.
Lúc có tiền sẽ đưa tôi đi ăn bữa hoành tráng, bò wagyu được vận chuyển bằng máy bay. Lúc không có tiền thì ăn lẩu cay ven đường, còn thêm gói mì gói.
Tất nhiên khi lên năm 4, kết quả kỳ thi tuyển sinh cao học đưa ra thì Giang Bạch hoàn toàn từ bỏ dự định để tôi học cao lên.
Chuyện sau này thế nào, tôi chưa viết. Vì cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, tôi cũng không biết ngày mai sẽ thế nào!
13. Bí mật Giang Bạch
Tôi tên Giang Bạch, tên này không có gì đặc biệt.
Bố tôi là tay cờ bạc, uống rượu say thì đánh mẹ tôi, đôi khi đánh cả tôi.
Tôi lớn lên trong những ánh mắt cảm thông của những người xung quanh, tôi lớn lên trong gia đình như vậy, không có một người bạn.
Năm tôi 8 tuổi, mẹ đổ bệnh. Bố tôi sợ phải gánh tiền thuốc men, trốn mất.
Bà nội đã vay mượn tất cả những nơi có thể, mẹ tự mình rút ống thở oxy, qua đời.
Hai năm sau, cảnh sát tìm đến nhà nói là địa phương khác thông báo đến bố tôi uống say ngã xuống sông chết đuối, hỏi nhà tôi có muốn đi nhận xác không. Tôi không đi, cũng không nói chuyện đó với bà nội.
Tôi tê liệt với nỗi đau và cuộc sống, nhưng tôi biết tôi phải giả vờ hiểu chuyện, như vậy bà nội mới yên tâm.
Năm lớp 10, bà nội - người cùng tôi sống nương tựa lẫn nhau - lâm bệnh nặng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đi tìm nhà giàu số một vùng Kim Triệu. Ông là bạn cũ với bà nội tôi, mấy năm nay luôn tài trợ cho tôi học hành. Tôi vay ông Kim 300.000 nhưng vẫn không cứu được mạng sống của bà.
Bà chứa chan nước mắt mà đi. Bà sợ tôi sẽ sống lẻ loi cô độc trên đời này, chỉ biết dùng sức nắm chặt tay tôi.
Bà mất rồi, tôi thường ngồi trong phòng khách không một bóng người, đợi đến khi trời sáng, tắm nước lạnh rồi đi học.
Cô Vương hàng xóm là người tốt bụng, thường nấu ăn cho tôi, cũng nhờ tôi chăm sóc con gái Tô Tuyết của cô.
Tôi biết ơn lòng tốt của cô, đồng ý giúp cô chăm sóc Tô Tuyết.
Tô Tuyết là cô gái rất nhạy cảm, có đôi khi tôi thấy rất phiền nhưng không thể biểu hiện ra ngòai. Khi còn sống bà nội thường nói, “tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, ân tình của nhà cô Vương, tôi phải trả. (Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: Nhận ơn dù chỉ nhỏ như một giọt nước cũng phải trả nhiều/mạnh như dòng suối)
Cuộc sống nhàm chán như vậy, ngày này qua ngày khác.
Một ngày nọ, tôi phát hiện phía sau có một cô nhóc mập mạp đen thui, bỗng cảm thấy cuộc sống thú vị hơn.
Cô nhóc thường xuất hiện ở khoảng cách không xa không gần với tôi, đôi khi gặm một quả dưa chuột, đôi khi ôm một quả táo. Đến khi cô nhóc ăn xong đồ trong tay, tôi cũng đến trường, cô nhóc biến mất.
Không biết từ bao giờ tôi hình thành thói quen luôn quan sát những gì cô nhóc ăn. Cô nhóc ăn rất thú vị, cắn một miếng to, nhét đầy miệng, sau đó chậm rãi nhai nuốt, y như chú chuột hamster nhỏ.
Có lúc tôi đoán rốt cuộc cô nhóc đi theo tôi là muốn gì, cũng tò mò cô nhóc là người thế nào. Dù gì thì tầm tuổi cô nhóc đen mập mạp này cũng giống như học sinh cấp 2, không ngoan ngoãn học hành, đi theo tôi rất kỳ lạ.
Một ngày hai ngày thì bình thường, sau khi tôi lên cấp 3 thì thường có mấy cô bé đi theo tôi. Nhưng có thể đi theo mấy tháng liền thì không bình thường, làm tôi lúc nào ra cửa cũng phải nhìn về phía sau.
Tôi phát hiện một quy luật, khi tôi ở bên cạnh Tô Tuyết thì nhóc mập đen này đi theo sau tôi lâu hơn. Nếu chỉ có mình tôi, cô nhóc nhìn tôi một lúc thì rời đi.
Tôi không kìm được suy đoán, chẳng lẽ cô nhóc yêu thầm Tô Tuyết?
Khi tôi lên lớp 11, trong trường có một nhóm tên là Snow White, tự nhận là câu lạc bộ hỗ trợ cho tôi và Tô Tuyết.
Năm 11 có trận bóng rổ, tôi cũng tham gia, giải nhất là 500 tệ tiền thưởng. Trận chung kết, lúc nghỉ giải lao giữa hiệp tôi thấy nhóc mập đen.
Một năm này.
Cô nhóc cực kỳ cực kỳ an tĩnh, ngồi trong một góc, móc hộp salad trong cặp ra ăn. Lúc nhóc mập đen không nói gì thì nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch.
Một năm này, nhóc mập đen thay đổi rất nhiều, đôi mắt to tròn.
Tôi nghĩ. Khi tôi cảm thấy buồn bã, lạc lõng, khi nhìn em, không hiểu sao tâm trạng chợt tốt lên.
Tô Tuyết mang nước đến cho tôi, tự dưng tôi thấy lo lắng. Ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt phía xa xa của nhóc mập đen. Đến khi tôi định thần lại thì Tô Tuyết đã đưa nước cho tôi.
Nhóc mập đã ăn xong hộp salad, giống như lúc trước.
Nửa trận sau, tôi chơi bóng mà tinh thần không yên.
Giành được thắng lợi, “Lông nách Giang Bạch” ở hậu trường hỗ trợ nhóm fan cổ vũ. Nhóm fan làm rất khoa trương khiến tôi hơi xấu hổ, lòng dạ cồn cào muốn biết “Lông nách Giang Bạch” là ai.
Đến năm 12, rốt cuộc tôi đã biết thì ra ai là “Lông nách Giang Bạch”.
Trùng hợp ngày đó Tô Tuyết ngất xỉu. Tô Tuyết đi kiểm tra sức khỏe, tôi đứng bên ngoài.
Em mặc chiếc váy liền màu trắng, cổ đeo một chiếc vòng kim cương, trắng hơn trước rất nhiều. Em vừa xuất hiện, cả sảnh bệnh viện đều nhìn em.
Đôi mắt nhóc mập đen vẫn vậy, trong sáng, mềm mại, làn da trắng nõn. Em không nhìn thấy tôi, tìm một chỗ để ngồi xuống. Ma xui quỷ khiến tôi ngồi xuống sau lưng em, thấy em sử dụng wechat. Tên wechat là “Lông nách Giang Bạch”, trong nháy mắt, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Hóa ra, hóa ra em chính là “Lông nách Giang Bạch”, trưởng câu lạc bộ Snow White.
Vậy em… đi theo tôi hai năm chỉ vì đu CP tôi với Tô Tuyết.
Tôi choáng váng, tim đau thắt lại.
“Nhóc mập đen” bỗng quay lại nhìn tôi.
Đây là lần đầu tiên sau hai năm, chúng tôi gần nhau như vậy!
Cổ họng tôi như thắt lại, không nói nên lời, chỉ nhìn em chăm chăm.
“Nhóc mập đen” nhìn tôi ba giây, như không có việc gì xảy ra, đứng lên bỏ đi. Lúc em mới bước chân đi thế mà lại cùng tay cùng chân, đứng ngẩn người một lát rồi mới đi lại lần nữa.
Sau này tôi hỏi em, hôm đó em đến bệnh viện làm gì. Em nói với tôi rất nghiêm túc: “Nếu đông người em sẽ dễ bị lo lắng sợ hãi, cho nên em hay tự tập luyện, thỉnh thoảng đến bệnh viện, quảng trường, cổng trường này nọ.”
Tôi nghe xong, ôm em một hồi lâu.
Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Tuyết muốn ra nước ngoài du học, mấy năm nay chú Tô kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền. Tô Tuyết thổ lộ với tôi, nói cô ấy thích tôi, chỉ cần tôi ở bên cô ấy thì cô ấy sẽ ở lại.
Tôi từ chối, thẳng thắn nói nếu không phải do mẹ Tô Tuyết nhờ thì tôi đã không làm.
Tô Tuyết khóc lóc vào sân bay.
Trên đường về nhà, trời bắt đầu mưa rất to. Tôi ngồi dưới chiếc ô của cửa hàng tiện lợi núp mưa, thực ra lòng rất buồn.
Tôi nghĩ, Tô Tuyết đi rồi, câu lạc bộ ủng hộ CP sẽ tan, “Nhóc mập đen” còn đến nhìn tôi không?
Tôi ngước lên, nhìn thấy em. Em đôi chiếc mũ Pikachu vàng, ngồi dưới cây dù to phía đối diện đang ăn sandwich rau củ. Tôi không hề suy nghĩ, đi về phía em.
Nhưng tôi không thể đến trước mặt em.
Một chiếc xe Mercedes màu đen ngừng giữa chúng tôi, khi chiếc xe kia chạy đi, “Nhóc mập đen” cũng biến mất.
Tôi đứng một lúc, đi qua xem, trên bàn có một dây buộc tóc Pikachu. Tôi nhặt lên, đợi rất lâu, “Nhóc mập đen” không quay lại tìm.
Tôi đeo chiếc dây buộc tóc đó lên tay, hy vọng một ngày nào đó “Nhóc mập đen” sẽ thấy nó.
Sau khi tôi vào đại học, “Nhóc mập đen” rất ít xuất hiện. Có lẽ Nam đại khá xa nhà em, có lẽ Tô Tuyết đi rồi, em không muốn đến nhìn tôi nữa.
Tôi đeo sợi dây buộc tóc kia, bạn cùng phòng trêu tôi mới biết sợi dây buộc tóc bé xíu này có giá tận 3000 tệ, là của một thương hiệu xa xỉ, “Nhóc mập đen” giàu hơn tôi tưởng.
Nhưng “Nhóc mập đen” làm mất nó cũng không quay lại tìm, có lẽ trong mắt em, tôi cũng như sợi dây buộc tóc này, chỉ là một đồ dùng trong cuộc sống. Có thì vui, không có cũng chẳng đáng gì.
Đại học năm 2, tôi không bao giờ nghĩ “Nhóc mập đen” cũng vào Nam đại. Khi tôi nhìn thấy em ở nhà ăn còn nghĩ mình đang mơ.
“Nhìn thấy chưa? Em gái sinh viên năm nhất khoa nghệ thuật Kim Kim.” Bạn cùng phòng huých tôi, “Người muốn xin wechat em ấy xếp hàng dài đến tận sông Trường Giang, nhưng em ấy không dễ theo đuổi, rất lạnh lùng kiêu kỳ.”
Em đã trở nên vô cùng xinh đẹp, tóc cột đuôi ngựa cao cao, mặc chiếc váy vàng nhạt như một nàng công chúa nhỏ không rành thế sự. Em đứng trong đám đông có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xua tan bầu không khí ngột ngạt.
Tôi siết chặt mâm đựng thức ăn trong tay, giả vờ bình tĩnh xếp hàng sau lưng em.
Đến lượt em, em đáng thương năn nỉ: “Cô ơi, cho con một xíu thịt đi, con không có tiền.”
Tôi chỉ muốn mua toàn bộ thịt trong nhà ăn đưa cho em! Để em ăn cả đời!
Lúc em quét thẻ, tôi nhìn số dư chỉ còn 5 tệ. Tôi gần như lấy hết can đảm trong đời ra, hỏi xin wechat của em.
Không ngờ em thêm tôi thật!
Vì che giấu sự bối rối, lo lắng, tôi cố kiềm chế biểu hiện của mình, lạnh lùng chia sẻ mấy thông tin về việc làm thêm cho em, kiếm chuyện để nói.
Tôi không biết em đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại đi làm thêm với tôi thật!
Hai năm đó, khi nhớ lại tôi đều thấy ngẩn ngơ, không thể tin gần như chúng tôi ở bên nhau mỗi ngày. Em làm việc rất nghiêm túc, cũng không thấy vất cả.
Kim Kim không hề có cảm giác với tiền, một khi nhận được tiền lương thì em tiêu hết trong vòng hai ba ngày. Sau này lại có tiền, tôi giúp em lên kế hoạch chi tiêu.
Tôi lên năm ba đã bắt đầu thực hiện các dự án để kiếm tiền, dần dần ngừng đi làm thêm. Kim Kim cũng không đi, tôi đoán nhà em lại cho em tiền lại. Tôi thường thấy em lén lút nhét vào cặp tôi mấy món ăn vặt hàng nhập. Váy mới, trang sức mới của em cũng ngày càng nhiều.
“Lão đại.” Mấy người bạn cùng phòng xúm lại hỏi tôi: “Cậu với Kim Kim rốt cuộc là tiến triển đến đâu rồi? Hai người suốt ngày ở bên nhau mà chưa hề thấy nắm tay, rốt cuộc là có yêu nhau không vậy?”
Rất nhiều người tò mò vấn đề này, Kim Kim từ chối rất nhiều người, nhưng cũng không có nghĩa là em chấp nhận tôi. Tôi không dám tỏ tình với em, tôi sợ sau khi bị từ chối thì em sẽ trốn tránh tôi.
Sắp đến sinh nhật Kim Kim, tôi suy nghĩ chuẩn bị món quà sinh nhật, thử thăm dò tình cảm của em.
Đúng lúc hôm đó tôi đi giao quà tặng cho đối tác của dự án, gặp em trong một câu lạc bộ nổi tiếng của thành phố.
Đêm đó Kim Kim mặc rất đẹp, đầu đội chiếc vương miện nhỏ đính kim cương, được một cô gái cao gầy ôm. Tôi nhìn hai người vào một ghế lô, Kim Kim được vây quanh, tỏa sáng rực rỡ.
Một lát sau bạn em nắm tay em ra ngoài, tôi trốn vào góc phòng theo bản năng.
Bạn em nói: “Báo vàng, mày nói xem, tự tin lên một chút đi! Ba năm cấp 3 theo Giang Bạch, đại học theo 2 năm, vậy mà còn chưa bắt được anh ấy! Bé cưng à! ‘Nhất tràng du hí nhất tràng mộng, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan’*! Mày còn không ra tay thì lãng phí thanh xuân tươi đẹp.” (一场游戏一场梦, 人生得意须尽欢: Nhất tràng du hí nhất tràng mộng, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan: Một lần dạo chơi một giấc mơ, đời người khi nào đắc ý thì nên tận tình vui sướng. Câu Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan có trong bài thơ Thương tiến tửu của Lý Bạch.)
Một trò chơi một giấc mơ… Kim Kim chỉ xem tôi như một trò chơi…
Ngày hôm sau Kim Kim hẹn tôi đi công viên trò chơi. Khi ngồi trên vòng đu quay, em e dè thử chạm vào tay tôi, là người bạn kia dạy em. Tôi tự hỏi, nếu tôi tránh tay em, có phải từ nay về sau Kim Kim không bao giờ muốn tiếp tục chơi trò chơi này.
Tôi trở tay nắm tay em thật chặt.
Ban đầu Kim Kim hơi bất ngờ, lại cực kỳ vui.
Khi vòng quay lên đến điểm cao nhất, tôi ôm em, hôn em.
Em ngẩn ngơ dựa vào vai tôi hỏi: “Giang Bạch, anh cũng thích em sao?”
Tôi nói trong lòng, không, tôi rất yêu em.
Từ ngày đó, chúng tôi xác lập quan hệ yêu đương, nắm tay nhau trong trường.
Tuy chúng tôi ở bên nhau, nhưng trong lòng tôi cảm thấy không thực. Thành thật mà nói, tôi không biết làm thế nào mới giữ chặt được Kim Kim.
Em gần như không có [email protected] muốn hưởng thụ vật chất, đối với quà tặng, nhận thì rất vui, không nhận cũng không buồn. Có người theo đuổi tôi, em cũng không ghen, y như nghe kể chuyện, nghe xong thì quay đi đọc truyện tranh.
Tôi không mong đợi sự xuất hiện của Tô Tuyết.
Cô ta làm tổn thương Kim Kim, tôi càng tức giận.
Ông Kim ra mặt giải quyết chuyện này, vì Kim Kim mở bung ô bảo vệ. Tôi rất phẫn nộ nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực, tôi có thể cho Kim Kim quá ít.
Kim Kim không biết, thật ra tôi đã biết em là con gái Kim Triệu từ lâu. Chúng tôi ở bên nhau không lâu, ông Kim đã đến tìm tôi.
Ông xem tôi như con cháu mà đối đãi, lịch thiệp, ôn hòa.
“Giang Bạch, chú cũng xem như nhìn cháu từ nhỏ mà lớn lên, có những lời nên nói thẳng. Nguyên Bảo là con gái duy nhất của chú, khi con bé còn nhỏ, do cô chú chăm sóc không chu đáo nên con bé mắc bệnh tự kỷ. Cháu nhìn con bé xem, con gái 19 tuổi đầu mà y như con nít. Tuy rằng nó đã tốt lên nhiều nhưng có đôi khi vẫn phản ứng chậm chạp, nhận thức về thế giới bên ngoài khá ít ỏi. Chú với mẹ nó luôn lo nó bị người ta ức hiếp, bị người ta lừa. Con bé là đứa trẻ rất ngoan, cố gắng thích nghi với xã hội, đi theo cháu làm thêm khắp nơi, ngày càng kiên cường cởi mở hơn.”
Thì ra chuyện Kim Kim đi làm thêm, chú Kim biết.
“Làm cha mẹ, có thể là quá bao bọc, cưng chiều con gái mình. Giang Bạch, cháu là người con trai có trách nhiệm. Chú hy vọng cháu cũng có thể bảo vệ tốt Kim Kim, kiên nhẫn chờ con bé lớn lên, được không?”
Tôi biết chú Kim đang nói gì, cũng đồng ý với ông.
Thật ra chúng tôi đều biết rất rõ, Kim Kim ở bên tôi không hẳn là vì tình yêu. Cách thức em phân biệt tình cảm khác với người bình thường. Tôi từng hỏi em, vì sao em thích tôi.
Em đặc biệt nghiêm túc mà nói: “Thích sắc thái và đường nét của anh.”
Tôi cảm thấy cực kỳ may mắn khi Kim Kim sống trong gia đình có tiền có thế, có thể để em sống bình lặng trong thế giới nhỏ của riêng mình.
Em nỗ lực trưởng thành, bên ngoài em biểu hiện vui vẻ hoạt bát, thể hiện có thể độc lập mọi việc. Khi an tĩnh lại, lại biến thành quả dưa ngốc.
Ngày đó ở thư viện, Kim Kim hỏi tôi vì sao thích em.
Tôi đùa rằng: “Cảm động trước ý chí kiên cường cho dù nghèo khó của em.”
Thật ra tôi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, em ở sau lưng nhìn tôi 6 năm, tôi cũng lặng lẽ nhìn em 6 năm.
Tình không biết bắt đầu tự bao giờ, mới thoáng chốc đã đậm sâu*, có lẽ là thế này.