Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 17: Mị Lực





Edit: Dưa Hấu
Beta: Tiểu Vũ
Cần tuyển trans trung/editor/beta-er gấp
_____________________________
Cơm chiều xong xuôi, Trì Oánh mới vừa tắm gội xong liền nghe được có người gõ cửa, mở cửa thì nhìn thấy nữ bác sĩ kia lại tới nữa, nói là tới đổi thuốc.

Trì Oánh liền buồn bực, lúc này mới mấy giờ, lại muốn đổi thuốc?
Nữ bác sĩ mỉm cười nói: "Tôi tưởng Lạc tổng vừa mới tắm rồi chứ? Nếu băng gạc bị nước thấm ướt sẽ làm cho miệng vết thương bị nhiễm trùng, cho nên tốt nhất là đến đổi một chút.

Khách sạn của chúng tôi xem khách hàng là trên hết, sẽ cung cấp dịch vụ toàn diện nhất."
Trì Oánh luôn cảm thấy vị bác sĩ nữ này dường như là một fan thầm kín, bất quá cô cũng không có cách nào phản bác, người ta dù sao cũng là có lý do chính đáng.

Tuy rằng là lần đầu tiên ở khách sạn 5 sao, nhưng Trì Oánh cảm thấy loại cấp bậc khách sạn này chắc là có quy củ, nhân viên phục vụ nhất định không được phép quấy rầy khách.

Bằng không những ngôi sao kia lúc vào ở khách sạn chẳng phải là bị fans là người phục vụ chạy đến cầu ký tên chụp ảnh chung đến phiền chết sao?
Trước kia lúc nhân viên phục vụ quét dọn tuy rằng vẫn luôn nhìn lén Lạc Minh Dịch, nhưng là một câu cũng không có nói, trừ bỏ nguyên nhân thẹn thùng ra, nghĩ đến cũng là khách sạn có quy định, cô ta không dám làm chuyện dư thừa.

Cái nữ bác sĩ này dáng dấp coi như xinh đẹp, nên cô ta sẽ không cảm thấy chính mình có cơ hội chứ? Có phải suy nghĩ có chút nhiều hay không?
"Tôi còn chưa tắm." Lạc Minh Dịch nghe được các cô nói chuyện liền từ trong phòng đi ra, "Nếu không chờ tôi tắm xong rồi sẽ kêu cô được không?"
Nữ bác sĩ cười nói: "Nếu ngài không ngại, tôi có thể chờ ở chỗ này."
Lạc Minh Dịch xua xua tay, "Không cần, cô để thuốc lại, trợ lý của tôi làm là được."
Nữ bác sĩ có chút nóng nảy, "Nhưng mà cô ấy không phải là bác sĩ chuyên nghiệp......"

Lạc Minh Dịch đánh gãy lời nói của cô ta, dùng một loại khẩu khí không cho phản bác lại mà nói: "Cô ấy có thể."
Trì Oánh cười tủm tỉm mà đi về phía nữ bác sĩ, "Phiền cô để thuốc sát trùng, cùng băng gạc để lại, yên tâm, chuyện đơn giản như vậy tôi khẳng định có thể làm tốt."
Nữ bác sĩ sắc mặt có chút tối tăm, nhưng cũng không tiếp tục kiên trì, chậm rì rì mà mở hòm thuốc ra, ở bên trong tìm kiếm.

Lúc này, lại một âm thanh quen thuộc ở ngoài cửa dùng tiếng Anh nói: "Lạc tiên sinh, tôi mang Alice tới xin lỗi anh!"
Cùng với thanh âm này, tiểu thư Smith xuất hiện ở cửa, bà ấy ôm Alice trong lòng ngực, lúc này con mèo nhỏ rất ngoan ngoãn mà ghé vào trong lòng ngực bà ấy.

Trì Oánh nghe không hiểu lời bà ấy nói, lấy trình độ tiếng Anh hữu hạn của cô, hình như là nghe được mấy từ đơn "Alice" "Xin lỗi".

Nhưng là thời điểm Lạc Minh Dịch nhìn thấy Alice sắc mặt liền có chút không tốt, hắn nhịn không được lui về phía sau một bước, làm ra tư thế phòng ngự.

Alice mở to mắt, quay đầu hướng trong phòng liếc mắt một cái, đôi mắt màu xanh lục đột nhiên trợn to, đột nhiên lại từ trong lòng ngực tiểu thư Smith chạy trốn ra tới, hướng trong phòng vọt đi vào.

Lúc này Lạc Minh Dịch có chuẩn bị trước, hắn bay nhanh lui về phía sau một bước, thối lui đến trong phòng, "rầm" một tiếng mà đem cửa đóng lại.

Trì Oánh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng một người đàn ông bị một con mèo làm sợ tới mức chạy trối chết.

Cô còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó liền nhìn thấy nữ bác sĩ đột nhiên đẩy Alice ra, bưng kín mu bàn tay của chính mình.

Hết thảy phát sinh quá đột ngột, Alice sau khi gây án lập tức lại mang theo một bộ móng vuốt còn lưu vết máu.

Tiểu thư Smith muốn khóc, vội vàng chạy tới, "Vị tiểu thư này, miệng vết thương của ngươi nghiêm trọng không? Tôi cho người kêu bác sĩ được không? Ai nha thực xin lỗi, tôi cho rằng Alice đã không có việc gì, nó mới vừa rồi rất ngoan......"
Nữ bác sĩ hiểu tiếng Anh, cô cố nén tức giận, cắn cắn môi, "Không có việc gì, tôi chính là bác sĩ, tôi tự mình có thể xử lý được."
Làm nhân viên công tác của khách sạn, cô được khách sạn huấn luyện qua, nếu như khách không cẩn thận đối với cô tạo thành thương tổn rất nhỏ là không thể truy cứu trách nhiệm, bởi vì việc này đối với khách hàng lưu lại ấn tượng không tốt, ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn.

Cô dùng một bàn tay tìm kiếm trong hòm thuốc, Trì Oánh thấy cô không tiện, liền đi qua đi giúp cô tìm ra cồn i-ốt, mở ra tới, lên tiếng nói: "Để tôi đi."
Nữ bác sĩ do dự một chút, hay là để Trì Oánh giúp mình khử trùng miệng vết thương, cô chỉ có một tay xác thật không có tiện làm việc.

Rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc lên, băng bó đều không phải việc gì khó, Trì Oánh thấy cô ấy đã làm một lần cũng liền biết, cô còn cố ý ở phía cuối băng gạc thắt một cái nơ bướm.


Nữ bác sĩ vừa tức giận vừa buồn cười, "Cô làm như vậy rất dễ rớt ra, phải thắt nút chết."
Trì Oánh không cho là đúng, "Cô không chạm vào nó thì sẽ không lỏng ra, như vậy lúc thay thuốc tiện tháo ra."
Nữ bác sĩ tự nhiên sẽ không đồng ý, "Băng gạc không thể dùng lại lần thứ hai, lúc thay thuốc trực tiếp cắt ra là được."
Tiểu thư Smith vẻ mặt áy náy, không ngừng xin lỗi, nói muốn bồi thường.

Nữ bác sĩ lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, "Không có việc gì, không cần bồi thường......!Mèo của bà có thể là đến thời gian phát tình cho nên mới tương đối táo bạo, tốt nhất vẫn là không nên tùy tiện không buộc dây mà mang ra ngoài như vậy, nếu lại thương tổn đến người khác, có khả năng sẽ phiền toái vô cùng."
Tiểu thư Smith lại đi tìm Alice, nữ bác sĩ được băng bó miệng vết thương xong, để lại thuốc cùng băng gạc xong rời đi ngay.

Trì Oánh cảm thấy chính mình là nghĩ quá nhiều, tưởng Alice hẳn là bởi vì cảm thấy trước được hơi thở tử vong mới cào Lạc Minh Dịch bị thương, nhưng nó căn bản chính là thấy ai cũng cào.

Chẳng lẽ thật sự là vấn đề của thời kỳ phát tình? Cô suy xét có nên kiến nghị tiểu thư Smith hay không, hoặc là cho nó tìm một người bạn đời, hoặc là liền đi bệnh viện làm thủ thuật triệt sản.

Cũng không phải là mỗi người đều dễ nói chuyện như vậy, vạn nhất lần sau Alice cào bị thương người khác, bị người ta lừa gạt, tiểu thư Smith có khả năng sẽ rất khó xử.

Một hồi lâu sau Lạc Minh Dịch mới từ trong phòng đi ra, hắn ôm áo ngủ trực tiếp đi vào buồng vệ sinh.

Trì Oánh đoán là hắn đang đợi Alice đi rồi mới dám ra, chẳng qua ngoài mặt làm như thật sự rất trấn định.

Xem ra về sau Lạc Minh Dịch không chỉ là nhìn thấy con nhện mới có bóng ma tâm lý, không chừng nhìn thấy mèo cũng sẽ sợ hãi.

Đại khái là sợ miệng vết thương đụng nước, Lạc Minh Dịch tắm không bao lâu liền ra tới.

Hắn ngồi trên sô pha, không chút khách khí mà duỗi tay để cho Trì Oánh đổi thuốc cho mình.

Trì Oánh nắm tay của Lạc Minh Dịch, nhẹ nhàng mà giúp hắn tháo băng gạc ra.

Cái tay này làn da trắng nõn, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng.

Trì Oánh nghĩ thầm một người đàn ông mà bàn tay đẹp như vậy làm cái gì, cúi đầu nhìn xem tay nhỏ béo núc của chính mình......!Thật là khó chịu.


Miệng vết thương của Lạc Minh Dịch đã không còn chảy máu nữa, mấy vết máu màu đỏ phản chiếu trên làn da trắng nõn của hắn có vẻ phá lệ khiếp người, Trì Oánh cẩn thận mà giúp hắn khử trùng, bôi thuốc, băng bó lại.

Thời điểm băng bó Lạc Minh Dịch liền ngồi ở bên cạnh nhìn cô, Trì Oánh trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt hắn, cô cũng không biết vì sao có chút hoảng hốt, cúi đầu tránh đi ánh mắt hắn.

Bỗng nhiên nghĩ đến lời nói linh tinh của búp bê Tiểu Lạc, "Hắn có một chút thích ngươi".

Không phải là thật chứ?
Tuy rằng loại tình huống này đối với kế hoạch kế tiếp của cô là có lợi, nhưng cô luôn có chút khó hiểu: Lạc Minh Dịch không phải là loại người rất khó tiếp cận sao? Hắn như thế nào sẽ dễ dàng như vậy đã thích cô?
Hay là nói cô......!quá có mị lực?
Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy.

Lạc Minh Dịch nhìn trên mặt Trì Oánh chậm rãi lộ ra nụ cười tươi, nhịn không được nhíu mày, "Như thế nào, thấy tôi bị thương cô thật cao hứng sao?"
Trì Oánh vội vàng lắc đầu, "Không có chuyện đó!"
Lạc Minh Dịch đứng lên, "Đặt vé giữa trưa ngày mai......!là vé máy bay không phải vé xe lửa, hạng thương gia, tôi nói đã đầy đủ chưa?"
Trì Oánh lập tức nói: "Hiểu rõ, nhất định làm xong!"
Coi như hắn không nói cô cũng sẽ không lại đặt vé xe lửa, cô cũng là không muốn ngồi mười mấy tiếng đồng hồ xe lửa để trở về.

Hơn nữa còn có thể ngồi khoang thương gia đẹp vô cùng, cô ngày thường từ trước tới nay chính là luyến tiếc nên chỉ có thể ngồi khoang bình thường.

......!
Trải qua một buổi sáng xấu hổ, trước khi đi ngủ Trì Oánh cố ý xác nhận lại một lần nữa là cửa đã được khoá lại, lúc này mới ôm búp bê Tiểu Lạc đi ngủ.

Đối với búp bê Tiểu Lạc mà nói, cái thân thể búp bê vải này là không có cảm giác, nhưng hắn lại có thể thông qua ý chí của mình mà thao túng hành động của thân thể.

Loại tình hình này giống như là một người trang bị tay chân giả, có thể sử dụng tay chân giả đi làm việc mình muốn làm, nhưng trên tay chân giả không có dây thần kinh, cũng sẽ không xảy ra đối với thế giới bên ngoài có bất luận cái cảm giác kích thích gì.

Buổi tối trước khi ngủ Trì Oánh đặt đồng hồ báo thức, ngày mai phải ký hợp đồng chính thức, cô không muốn bởi vì ngủ đến tự nhiên mới tỉnh lại bị Lạc Minh Dịch giễu cợt.

Buổi sáng 7 giờ ngày kế tiếp Trì Oánh bị đồng hồ báo thức gọi dậy, sau khi thay đổi quần áo ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Lạc Minh Dịch đã mặc vào tây trang, ngồi ở trên sô pha chơi di động.


"Lạc tổng," cô ở phía sau Lạc Minh Dịch đánh tiếng tiếp đón, "Thức dậy thật sớm a!"
Lạc Minh Dịch chỉ là "Ừm" một tiếng.

Trì Oánh ở trong lòng nói "Dậy sớm làm hỏng một ngày", chưa đến 7 giờ đã rời giường, thời gian làm việc và nghỉ ngơi này có vấn đề a!
Cô gọi điện thoại cho tiếp tân muốn gọi bữa sáng, sau đó đi vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Sau khi ăn xong bữa sáng không lâu, nhân viên của tiểu thư Smith liền tới đây gõ cửa, nói là đã chuẩn bị tốt xe cho bọn họ.

Kỳ thật tập đoàn Lạc thị ở thành phố S là có công ty chi nhánh, loại việc nhỏ như kêu xe này hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, nhưng tiểu thư Smith một phen có ý tốt nên cự tuyệt cũng không hay, hai người liền ngồi trên xe của bà ấy đi sang cao ốc Smith.

Khi đi vào phòng họp Lạc Minh Dịch bước chân thả chậm, tựa hồ có chút do dự.

Trì Oánh ở trong lòng thầm cười, cô đương nhiên biết hắn sợ hãi cái gì.

Cũng may hôm nay tiểu thư Smith không có mang Alice tới, đã trải qua chuyện ngày hôm qua, bà có bị thần kinh lắm cũng sẽ không đem Alice đưa tới trước mặt Lạc Minh Dịch.

Hiệp ước đã định ra xong, luật sư hai công ty lại lần nữa xét duyệt hiệp ước, sau đó cũng giao cho người phụ trách công ty xem lại một lần, hai bên chính thức ký hợp đồng.

Sau khi buổi ký hợp đồng hoàn thành, công tác của Trì Oánh ở thành phố S cũng liền hoàn toàn kết thúc.

Thời điểm ra khỏi khách sạn cô cũng mang theo hành lý, ký kết hợp đồng xong xuôi, liền nhờ tài xế trực tiếp chạy xe đi hướng sân bay.

Khi đến sân bay còn cách giờ bay nửa giờ, Trì Oánh cùng Lạc Minh Dịch đều không có mang kiện hành lý lớn, không cần làm thủ tục gửi hành lý, liền trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống chờ.

Cô cầm lấy di động, tùy tay click mở mục tin tức.

Di động tự động định vị tới thành phố S, đẩy phần lớn tin tức của thành phố S lên.

Có một tin chiếm lấy vị trí đầu đề rất lớn xuất hiện ở mục tin tức.


【 tối hôm qua chung cư trong khu Tây Thành phát sinh hoả hoạn, hai người tử vong, 28 người bị thương, trong đó chín người trọng thương, nguyên nhân hoả hoạn còn đang điều tra 】
Tin tức cùng với rất nhiều hình ảnh, trong đó có hình vài người được vải bố trắng đắp lên, hiển nhiên chính là hai người đáng thương đã mất kia.

Hình ảnh có chút dọa người, Trì Oánh vốn định trực tiếp quét qua, nhưng mà trong lúc vô tình lại chú ý tới một chi tiết trong hình ảnh, bỗng nhiên trên tay cứng đờ.

Cô nhìn thấy, trong đó có tay của một người chết từ trong vải bố trắng lộ ra tới, băng gạc quấn trên cái tay kia đã bị lửa thiêu cháy một nửa, chỗ cố định băng gạc cuối cùng kia, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một cái nơ bướm hỗn độn.......