Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 16: Khúc Úc Sơn cáu rồi đấy



Chờ Thôi Nịnh chạy đến quan bar thì Khúc Úc Sơn và Sở Lâm đã không thấy bóng dáng. Cậu theo lời của Sở Lâm tìm đến ghế sofa màu đỏ hướng chín giờ từ cửa vào, nhưng đến sofa thì chỉ thấy một chai rượu rỗng.

Đang ở xứ lạ, ngôn ngữ cũng không thông, Thôi Nịnh không cách nào hỏi được phục vụ xem có thấy Khúc Úc Sơn đâu không, cậu chỉ còn cách gọi lại cho Sở Lâm.

Song Sở Lâm lại không nghe máy.

Sở Lâm không nghe máy vì y đang làm ướt khăn mặt cho Khúc Úc Sơn, chuẩn bị lau mặt và tay cho Khúc Úc Sơn xong thì để cho hắn ngủ. Shibasaki đến nhanh hơn Thôi Nịnh, tên vệ sĩ Ý đó rất đô, mà còn không chỉ có một tên. Cho dù Sở Lâm muốn đợi Thôi Nịnh, nhưng sau khi thấy  rõ sự chênh lệch về hình thể giữa vệ sĩ Ý và Thôi Nịnh, y quyết định vẫn nên để vệ sĩ đưa Khúc Úc Sơn về phòng trước.

Y vắt xong khăn mặt rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh, đang định đi tới bên giường thì đột nhiên bị trợ lý của Shibasaki gọi lại.

“Trợ lý Sở.”

Mấy người bên Shibasaki vẫn chưa rời đi.

Sở Lâm ngoảnh đầu, trợ lý cười với y, “Trợ lý Sở đã ăn tối chưa? Tôi biết gần đây có một quán thịt nướng rất ngon, chúng ta cùng đi chứ?”

“Không cần đâu, ông chủ tôi đang say và lát có thế sẽ nôn, tôi phải ở đây chăm sóc anh ấy.” Sở Lâm đáp.

Trợ lý cười tươi hơn, “Không sao đâu, ngài Shibasaki sẽ ở đây chăm sóc sếp Khúc. Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, nhà hàng đó ướp thịt ngon lắm.”

Ngài Shibasaki chăm sóc Khúc Úc Sơn?

Sở Lâm thầm thấy dị, nhưng y không để lộ ra ngoài, chỉ lại tiếp tục từ chối, “Vừa nãy đã làm phiền ngài Shibasaki…”

Chưa kịp nói xong, Sở Lâm đã đột ngột bị ôm lấy. Kẻ đang ôm đã ghì chặt eo, và chỉ trong vài giây sau y đã bị cưỡng ép lôi ra khỏi phòng. Cho dù Sở Lâm kịp phản ứng thì cũng chẳng thể địch lại được sức mạnh của vệ sĩ Ý, cửa phòng Khúc Úc Sơn bị đóng lại ngay trước mặt y.

“Các người!” Sở Lâm nhìn mấy người trước mặt, phát hiện trong phòng chỉ còn sót lại mỗi mình Shibasaki, lập tức phản ứng kịp, “Tuy rằng đây là Nhật Bản, nhưng không có nghĩa là mấy người có thể một tay che trời đâu nhé. Nếu ông chủ của chúng tôi xảy ra chuyện gì, cho dù chỉ là một chút, thì tôi đảm bảo tất cả các người sẽ phải trả một cái giá thật lớn, đặc biệt là ông chủ của anh, ngài Shibasaki.”

Trợ lý của ngài Shibasaki vẫn nở nụ cười trên môi, ánh đèn trên hành lang phản chiếu ánh sáng lên cặp kính của gã, “Trợ lý Sở đừng nên kích động, ngài Shibasaki không có ác ý, ngài ấy chỉ muốn ở riêng với ngài Khúc một lúc thôi, tôi nghĩ sẽ không có ai tổn thất gì đâu.”

“Với cả, chính ngài Khúc cũng tự nguyện mà.” Trợ lý nhẹ nhàng đẩy mắt kính, ý tứ nói ra những từ ngữ bẩn thỉu lóe lên trong mắt.

Sở Lâm tức giận đến nổ tung, y chửi một câu chửi quốc hồn quốc túy, “Đ*t mẹ mày!” Y bình tĩnh lại hô hấp, nói tiếp: “Mở cửa ra! Bằng không tao báo cảnh sát đấy.”

Nhưng lúc này trợ lý của đối phương lại giả vờ như không hiểu được tiếng Trung, Sở Lâm kéo phiên dịch viên vô dụng tới vào thời điểm quan trọng, “Dịch câu của tôi sang tiếng Nhật!”

Phiên dịch viên vóc người gầy đét xì mo, đã sớm bị mấy tên vệ sĩ Ý mặt dữ hung tợn kia dọa sợ té đái, lúc này đây bị Sở Lâm kéo tới, lại càng run như cầy sấy, “Trợ lý Sở, anh muốn… muốn em phiên dịch câu nào ạ?”

“Tất cả.” Sở Lâm nhấn mạnh, “Đừng quên cả câu chửi.”

Phiên dịch viên hít một hơi thật sâu, chắp hai tay rồi đặt trước người, “Xin lỗi, làm ơn mở cửa ra được không? Nếu các anh cứ khăng khăng như vậy, chúng tôi sẽ cảm thấy rất bực. Lãng phí tài nguyên công cộng là điều mà chúng tôi không muốn thấy nhất, nhưng hành vi của quý ông chủ đã thực sự khiến chúng tôi càng thêm phiền phức, vì vậy xin hãy mở cửa.”

Sở Lâm cảm thấy giọng điệu của phiên dịch viên sai sai, nghe còn thấy khá hay nữa chứ, y không khỏi hỏi lại: “Chửi chưa?”

Phiên dịch viên thoắt cái bổ sung thêm câu, “Kinh tởm!”

———-

Trong phòng.

Shibasaki nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, rồi đưa mắt liếc chàng trai đang nằm trên giường. Chàng trai trên giường đã say bét tè lè nhè, áo dạ dày cũng bị chủ nhân tự tay kéo cho xộc xệch vì nóng, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Chàng trai có đôi chân rất dài, duỗi thẳng trên giường, khiến cho người ta có ảo giác rằng giường cũng chẳng chứa được hết đôi chân dài nuột ấy.

Tất nhiên, thứ hấp dẫn mắt Shibasaki nhất không phải là đôi chân dài miên man của Khúc Úc Sơn, mà là tấm lưng  đang được lớp quần áo bảo vệ nghiêm ngặt. Tong bể suối nước nóng chiều nay, một thoáng tuyết lưng kinh diễm động lòng người đã thu hút gã.

Shibasaki vẫn luôn tự hỏi tại sao Khúc Úc Sơn lại cứ nhìn chằm chằm gã trước khi vào suối nước nóng, nhưng sau khi ngâm mình trong suối, gã nghĩ mình đã có câu trả lời rồi. Vị sếp tổng từ phương xa đến này ấy vậy mà lại là “ở dưới”, chẳng trách sẽ nhìn chằm chằm vào gã, con chim hoàng yến xinh đẹp kia sao có thể thỏa mãn được hắn đây.

Shibasaki là một người thích sạch sẽ và thích những thứ sạch sẽ, gã muốn nhìn cận cảnh tấm lưng trần của Khúc Úc Sơn, để xem nó có phải là hoàn hảo không chút tỳ vết hay không. Shibasaki chậm rãi đi tới, không vội vàng cúi xuống, mà là ngắm người trên giường, đầu tiên là từ từ mở khuy măng-sét, sau đó cúi người, tiến lại gần chàng thanh niên say rượu.

Khúc Úc Sơn đang say, say đến choáng đầu váng mắt, hắn đột nhiên cảm thấy có người đang cởi quần áo cho mình. Đúng lúc hắn đang cảm thấy nóng thấy mồ, vì vậy mơ màng nói cảm ơn.

Hắn nói tiếng Nga, Shibasaki nghe không hiểu, nhưng Shibasaki đoán từ hành động phối hợp của Khúc Úc Sơn rằng đó không phải là một câu chửi.

Thấy vậy, khuôn mặt luôn nghiêm túc của Shibasaki cũng phủ lên nụ cười nhẹ, gã cởi áo khoác cho Khúc Úc Sơn, đang định cởi cúc áo sơ mi thì Khúc Úc Sơn bỗng càu nhàu hai tiếng rồi làm động tác muốn ngồi dậy.

Shibasaki vươn tay ấn xuống eo Khúc Úc Sơn, “Nằm, dậy, làm gì?”

Khúc Úc Sơn miễn cưỡng mở đôi mắt toét nhẹp của mình, nhưng hắn không nhận ra người trước mặt mình là ai, hắn nói tiếng Nga trước, thấy đối phương vẫn tiếp tục ấn eo mình thì nói sang tiếng Trung, “Đi tè.”

Nghe vậy, Shibasaki buông Khúc Úc Sơn ra. Gã nhìn Khúc Úc Sơn bò dậy khỏi giường và loạng choạng đi về phía WC. Vì sợ hắn ngã nên gã vẫn bước tới và hỏi: “Tôi, đỡ em nhé?”

Khúc Úc Sơn lắc đầu, lại nói tiếng Nga: “Đi một mình được.”

Shibasaki lại không hiểu, nhưng gã thấy Khúc Úc Sơn lắc đầu nên quyết định dừng lại nhìn Khúc Úc Sơn đi vào nhà vệ sinh. Sau khi Khúc Úc Sơn xử lý xong thì mở vòi rửa tay, đang rửa tay thì thấy mặt mình cũng nóng, vì vậy lại rửa luôn cả mặt.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một cục màu tím tròn tròn trên bồn rửa mặt.

Khúc Úc Sơn ngó đăm đăm cục đó một hồi lâu, nghĩ nó là một thứ rất quan trọng nên bèn cầm nó lên. Trước tiên là ngửi thử, sau rồi lấy tay xé, xé một hồi, chợt cảm thấy mắt cay xè, lại ghét bỏ mà ném xừ cái cục màu tím đó đi.

Shibasaki bên ngoài chờ có phần không kiên nhẫn, đương lúc định bước tới gõ cửa thì Khúc Úc Sơn đã lảo đảo đi ra. Như không nhìn thấy Shibasaki, hắn bước thẳng đến giường và nằm xuống.

Chỉ là hắn vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, đã lại cảm thấy có người đang cởi quần áo cho mình. Hắn chỉ còn mỗi bộ quần áo này trên người, không muốn cởi, vì vậy xoay người tránh, nhưng hắn lật người lại càng dễ dàng hơn cho Shibasaki.

Shibasaki nhìn chòng chọc tấm lưng vừa được lật qua của Khúc Úc Sơn, đôi bàn tay đeo găng của gã khẽ run rẩy. Gã từ từ đưa tay kéo áo của Khúc Úc Sơn ra khỏi quần và vén nó lên.

Mảnh tuyết trắng quen thuộc lộ ra trước mặt, hiện ra từng li từng tí.

Hơi thở của Shibasaki cũng dần trở nên nặng nhọc, gã gần như không thể chờ đợi thêm mà tháo găng tay ra. Khúc Úc Sơn cảm thấy có người đang kéo quần áo của mình thì cau mày rồi lật người trở lại.

“Không cần cởi.” Hắn dùng tiếng Nga nói với đối phương.

Đối phương phớt lờ hắn, Khúc Úc Sơn dùng đầu óc đờ đẫn suy nghĩ một chốc, bèn phiên dịch sang tiếng Trung, “Đừng cởi.”

“Phải, cởi.” Người nọ đáp lại.

Khúc Úc Sơn thấy giọng nói này rất lạ, không phải giọng của Sở Lâm mà hắn quen. Hắn cố gắng muốn nhìn rõ đối phương, bèn đưa tay dụi dụi mắt. Chỉ sau vài lần dụi mắt, đôi mắt hắn đã sưng tấy cay xè, nước mắt cũng không chịu nổi mà chảy ra.

Shibasaki vốn đang cởi cúc áo cho Khúc Úc Sơn thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ, ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy Khúc Úc Sơn đang rưng rưng nước mắt và không thể ngăn lại được.

Shibasaki có rất nhiều đam mê, một trong số đó là sạch sẽ, và cũng một trong số đó là thích nhìn người ta khóc. Gã rất thích nhìn người ta khóc, đặc biệt là khi bé con xinh đẹp khóc. Thực tế thì Khúc Úc Sơn cũng không được tính là bé con, chim hoàng yến kia giống hơn, nhưng Khúc Úc Sơn quả thực quá đẹp.

Chỉ cần bỏ qua đôi chân dài thon thẳng đó thì cũng miễn cưỡng có thể coi là bé con mà, Shibasaki nghĩ thầm.

Đối mặt với một bé con xinh đẹp khóc đến rù quyến như thế, trái tim Shibasaki tức thì mềm nhũn. Gã dừng bàn tay đang cởi quần áo Khúc Úc Sơn, sau đó thì thầm an ủi hắn bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo, “Đừng khóc, tôi, đau, đau lòng.”

Khúc Úc Sơn bị kích thích mắt nên dường như đã tan đi vài phần say. Qua màng nước mắt, hắn bỗng nhận ra người trước mặt mình là ai.

Shibasaki?

What, sao lại là Shibasaki?

Sở Lâm đâu?

Hắn còn chưa hiểu được ra vấn đề thì đã thấy Shibasaki cầm khăn tay tới, như thể định lau nước mắt cho hắn. Khúc Úc Sơn không thích quá thân mật với người lạ nên quay đầu tránh đi, có điều Shibasaki lại không thuận theo không buông tha, còn đuổi theo đòi lau nước mắt cho hắn, nói lời nghe mà thấy tởm.

“Lau, ngoan nào, bé cưng.”

Khúc Úc Sơn bị sự ghê tởm của gã làm cho phát ói, bèn giãy giụa muốn xuống giường. Thấy vậy, Shibasaki lại đè lên eo Khúc Úc Sơn, kéo người hắn lại.

Nhưng sau khi kéo về thì đối phương lại bò lên.

Shibasaki nhìn Khúc Úc Sơn tay chân vô lực bò trên giường, đôi mắt hãy còn đang ngấn lệ, lòng gã lại càng mềm hơn, nghĩ rằng Khúc Úc Sơn thích chơi trò này, vậy thì chơi cùng hắn thôi.

Ngặt nỗi Khúc Úc Sơn nào có nghĩ thế, hắn muốn xuống giường song mấy lần đều không thành công, có lần vất vả lắm mới với tay được vào mép giường thì lại bị túm cổ chân kéo về điểm ban đầu.

Khúc Úc Sơn cáu rồi đấy.

———-

Phía bên kia.

Trong lúc Sở Lâm vẫn đang lòng như lửa đốt không biết làm sao để vào được phòng, thì chuông điện thoại bỗng vang lên.

Y cầm di động xem thì thấy là điện thoại của Thôi Nịnh, lập tức ấn nghe, “Cậu Thôi.”

“Trợ lý Sở, các anh đang ở đâu vậy?”

“Chúng tôi đang ở trước cửa phòng của ông chủ, nhưng mà…” Sở Lâm hiếm khi tức đến thế, y đạp một phát vào tường để trút giận, rồi mới nói tiếp, “Nhưng vệ sĩ của ngài Shibasaki đã ngăn tôi lại ngoài cửa, bây giờ chỉ có một mình ông chủ ở bên trong với ngài Shibasaki thôi.”

Lời vừa mới dứt, đầu bên kia đã cúp máy.

Sở Lâm sửng sốt, rồi cũng chẳng để tâm đến cuộc gọi này của Thôi Nịnh nữa. Y nghĩ rằng Thôi Nịnh cũng không thể giúp được gì nhiều, vì vậy y bắt đầu gọi điện về Trung Quốc để tìm xem có ai có tiếng nói ở Nhật Bản không.

Nhưng đột nhiên, y nghe thấy tiếng chuông báo cháy dồn dập vang lên.

Trong nháy mắt, tiếng chuông báo động đã làm rung chuyển toàn bộ khách sạn, vô số người hốt hoảng lao ra khỏi phòng và chạy xuống lầu. Sở Lâm thấy vậy thì bèn nói ngay với trợ lý của Shibasaki: “Tránh ra! Trừ phi mày muốn ông chủ mày chết cháy ở đây!”

Trợ lý hiển nhiên đã hoảng sợ, trên mặt cũng không còn nụ cười ung dung như trước nữa. Gã đẩy mắt kính rồi nhìn kỹ xung quanh, phát hiện tất cả mọi người đều đang chạy trốn nên chỉ có thể kêu vệ sĩ Ý ra ngoài. Vừa bước chân đi, Sở Lâm lập tức lấy thẻ phòng dự phòng trong túi quẹt qua cửa, còn chưa kịp mở cửa đã có một trận tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.

Là Thôi Nịnh.

Cậu đẩy Sở Lâm ra, tự mình đẩy mạnh cửa vào.

Không biết Thôi Nịnh từ đâu chạy tới mà hô hấp đã dồn dập, sắc mặt tái nhợt, bàn tay mở cửa vẫn còn đang run rẩy. Cậu lao vào phòng lớn và đi thẳng đến căn phòng Khúc Úc Sơn đang ở.

Mới xông vào được nửa đường, cậu đã khựng lại.

Cậu thấy Khúc Úc Sơn tung một cước đá thẳng Shibasaki bay xuống khỏi giường.

Cú đá đó vừa ác vừa chuẩn, nhìn Shibasaki bị đá một lúc cũng không thể dậy nổi, cậu không chỉ dừng bước chân, mà còn lùi lại một bước nhỏ.