Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 109: Bản thể



Ô Hành Tuyết móc chuông mộng vào ngón tay lật qua lật lại xem rồi nói, “Món đồ nhỏ này chiếc nào chiếc nấy giống nhau như đúc, làm sao xác định được chiếc này là của ngươi chứ không phải của ta?”

Linh Vương nhẹ nhàng xoay thanh kiếm trong tay rồi nghiêng đầu nói, “Không cần xác định. Có phải món đồ mình đeo bên người mấy trăm năm hay không thì bản thân ngươi phải hiểu rõ nhất chứ?”

Ô Hành Tuyết: “Ấy thì chưa chắc.”

Linh Vương: “Tại sao?”

Ô Hành Tuyết thản nhiên nói, “Ta thiếu một phần ký ức nên quên rồi.”

Linh Vương: “Vậy ngươi hỏi người không quên kìa.”

Khoảnh khắc đó, Ô Hành Tuyết và Linh Vương dòng rối loạn đồng loạt ngoái đầu sang nhìn hai người còn lại, từ nét mặt đến động tác đều giống nhau như tạc.

Tiêu Phục Huyên: “…”

Hiện tại, Linh Vương và Thiên Túc dòng rối loạn đứng cách nhau một bước chân một trước một sau. Nhưng Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên cực kỳ kề cận.

Vì vậy, Ô Hành Tuyết mượn nhờ ống tay áo rộng che phủ đi mất đặng chọt một ngón tay vào eo Tiêu Phục Huyên và truyền âm, “Ngươi nói xem ta có phải là một người rộng lượng không?”

Tiêu Phục Huyên: “?”

Y không biết Ô Hành Tuyết tính làm gì, chỉ im lặng liếc cái ngón tay kia một phát.

Thật ra cả hai người họ đang tách khỏi thể xác, dùng linh thức bước vào dòng rối loạn, nên dù không cần chọt vẫn có thể truyền âm trong im lặng. Song Tiêu Phục Huyên vẫn rất tận hưởng cử chỉ nho nhỏ này nên không nhắc nhở Ô Hành Tuyết mà để chàng chọt thoải mái.

“Cũng có,” Tiêu Phục Huyên trả lời.

Ô Hành Tuyết dồn lực một chút lên đầu ngón tay. “Sao ngươi trả lời khiên cưỡng quá vậy.”

Tiêu Phục Huyên: “Sao ngươi đột ngột hỏi vậy.”

Ô Hành Tuyết: “Nếu ta phát hiện chuông mộng của mình bị người khác đập nát thì ngươi nghĩ có khi nào ta sẽ đâm người đó một kiếm không?”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Ô Hành Tuyết: “Ngươi nói xem chừng nào cái vị trước mặt này sẽ phát hiện ra chuông mộng sắp nở thành tám cánh rồi.”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Ô Hành Tuyết: “Rủi đâu mà lát nữa phải động thủ, liệu chúng ta chỉ dùng linh thức thì có hơi yếu thế không?”

Tuy đại ma đầu nói chuyện với giọng điệu hơi cợt nhã nhưng thật sự có suy tính kỹ càng trong đầu — tình huống trước mắt thoạt nhìn là hai chọi hai, thậm chí là hai người giống hệt nhau nên theo lý mà nói thì thực lực ngang bằng.

Nhưng hai người họ vừa đánh nhau một trận với Hoa Tín ở Tước Bất Lạc cách đây chưa lâu, bị tổn hao linh thần. Hơn thế nữa, hiện tại chàng đang không ở phong độ đỉnh cao, còn Tiêu Phục Huyên không có bản thể.

Nghĩ theo chiều hướng này mới thấy quả thực bọn họ đang bị đẩy vào thế hạ phong.

Ngờ đâu Tiêu Phục Huyên trả lời, “Chưa chắc.”

Ô Hành Tuyết: “Hửm?”

Song trước khi Tiêu Phục Huyên kịp nói gì thêm, Linh Vương phía đối diện đã mở miệng, “Nếu là món đồ nhỏ khác thì ta cũng không chấp nhặt làm gì. Nhưng chuông mộng không được.”

Phản ứng này không sai vào đâu so với dự đoán của Ô Hành Tuyết — những chuyện khác còn dễ nói, riêng chuông mộng là ngoại lệ, dù thế nào cũng nhất định phải đòi lại cho bằng được.

Ô Hành Tuyết cong ngón tay thon dài, móc dải lụa treo chuông mộng trên tay nhưng không có ý định tháo nó ra ngay.

Chàng men ngón tay dọc dải lụa trắng muốt và nói, “Ngươi nói đây là chuông mộng, tất nhiên ta càng phải thận trọng hơn, đâu có chuyện ngươi nói cái gì thì là cái nấy được.”

Linh Vương nhướn nhẹ hàng mày lộ ra bên ngoài. “Ngươi định thận trọng thế nào?”

“Ví như ngươi cần phải giải thích…” Ô Hành Tuyết chỉ vào thắt lưng trống không của đối phương. “Nếu ngươi nói đây là chuông mộng của ngươi, vậy lẽ ra nó nên được treo bên người ngươi chứ, sao còn cần phải đòi từ chỗ ta.”

Linh Vương nói, “Ta đánh mất.”

Ô Hành Tuyết tiếp tục nói, “Chuông mộng bị mất kiểu gì?”

Dĩ nhiên chàng biết Linh Vương dòng rối loạn đã đánh mất chuông mộng, nó bị mất ở hiện thế. Lúc trước Phương Trữ đã kể chuyện này cho chàng và Tiêu Phục Huyên nghe.

Nhưng chuông mộng bị mất như thế nào, cố ý hay vô tình chính là mấu chốt vô cùng quan trọng. Nếu cố ý thì cần có nguyên nhân. Còn nếu vô tình…

Thế thì thâm thuý hơn nhiều.

Ngờ đâu Linh Vương thoáng dừng rồi nói, “Bất cẩn giây lát rồi không tìm thấy nữa.”

“Thật sự là vô tình à…” Ô Hành Tuyết mấp máy lẩm bẩm.

Chàng cũng nhướn hàng mày đẹp đẽ và khẽ nghiêng đầu, hỏi vị Linh Vương kia, “Ngươi nói ‘bất cẩn giây lát’ mà không thấy bất thường à, món đồ như chuông mộng sao có thể ‘bất cẩn giây lát’ được cơ chứ?”

Linh Vương nói, “Tất nhiên là bất thường. Thế nên ta mới muốn lấy lại chuông mộng để soi xét kỹ lưỡng hơn. Vậy…”

Y xoè tay về phía Ô Hành Tuyết, nói, “Trả cho ta.”

***

Giọng nói vừa vang lên, bóng Linh Vương đã biến mất.

Thoạt nhìn giống như y chẳng làm gì cả, nhưng loáng mắt đã thấy y dịch chuyển đến ngay trước mặt Ô Hành Tuyết. Sau đó y trở bàn tay, năm ngón tay luồn tới…

Ô Hành Tuyết cảm thấy chuông mộng treo bên thắt lưng chợt run lên như thể sắp bị một nguồn lực kéo đi. Chàng lập tức móc ngón tay đang quấn dải lụa treo chuông mộng. Tay còn lại “quét” qua, tung một chiêu mang nặng sức ép ra ngoài…

Vừa thấy chiêu của Ô Hành Tuyết sắp chạm đến bàn tay lần mò của Linh Vương, toàn bộ núi đá thung lũng thình lình rung chuyển.

Cả Ô Hành Tuyết lẫn Linh Vương đều sững sờ.

Trong mắt họ, bóng dáng đối phương bất giác nhoè đi, tưởng như sắp sửa biến mất khỏi tầm nhìn bất cứ lúc nào.

Sao lại như vậy?

Ô Hành Tuyết nhíu mày.

Chàng liền nghe thấy giọng trầm trầm của Tiêu Phục Huyên truyền sang nói, “Lùi ra sau một chút.”

Ngay sau đó, chàng bị người kia nắm lấy tay kéo ra sau nửa bước.

Đồng thời, chàng thấy vị Thiên Túc của dòng rối loạn cũng nhấc tay kéo Linh Vương về sau một chút từ đằng xa.

“Ta không thể chạm vào y?” Ô Hành Tuyết chợt vỡ lẽ.

“Ừm,” Tiêu Phục Huyên đáp lời và nói thêm, “Trước mắt xem chừng chính là như vậy.”

“Tại sao?”

“Gặp nhau là cấm kỵ.”

Ô Hành Tuyết hiểu ra ngay lập tức.

Trước đây, hai người họ thường xuyên lỡ mất Linh Vương. Họ lỡ chậm một bước khi muốn Linh Vương đến nhà họ Phong nhìn rõ ngọn nguồn dòng rối loạn. Đến lúc muốn Linh Vương nhìn thấy trận cục dưới lòng thung lũng Đại Bi lại tiếp tục lỡ làng lần nữa.

Dường như ý trời đã quyết cho bọn họ mãi mãi chệch nhau một bước, quả thật đúng là “cấm kỵ gặp mặt”.

Hiện trường bóng dáng nhoè đi vừa nãy cũng tương tự. Nó giống như có một bức tường vô hình chặn ngang ngay giữa, tách hai phe sang hai bên. Nếu không lùi ra sau một bước thì e là chàng và Tiêu Phục Huyên sẽ ngay lập tức bị cưỡng chế đẩy ra khỏi dòng rối loạn này mất.

Thế nhưng…

Ô Hành Tuyết nói, “Nói vậy thì hơi lạ.”

Tiêu Phục Huyên: “Sao?”

“Nếu không muốn hai bên chạm trán nhau, không muốn để Linh Vương trông thấy bất kể thứ gì liên quan đến nguồn gốc dòng rối loạn, không muốn chúng ta đụng độ nói chuyện, vậy lẽ ra ngay khoảnh khắc vị Linh Vương kia xuất hiện thì nó nên thẳng tay đẩy chúng ta khỏi dòng rối loạn này mới phải. Hoặc nó nên làm giống những lần trước, cứ để chúng ta liên tục bỏ lỡ nhau, liên tục trễ hết một bước thì chẳng tốt hơn hay sao?”

Ô Hành Tuyết cau mày suy tư, càng nghĩ chàng càng cảm thấy kỳ lạ.

Thể theo những việc Thiên đạo làm trước đây, lẽ ra họ phải tiếp tục lỡ làng mới phải. Vậy mà thực tế lại không như dự đoán — bọn họ chạm trán nhau dưới đáy thung lũng Đại Bi, và vị Linh Vương đó còn chứng kiến thẩm vấn Hoa Tín.



Nghĩ đến đây, Ô Hành Tuyết giữ vững thân thể mình trên mặt đất và núi đá đang rung chuyển. Chàng hỏi Linh Vương và Thiên Túc đang đứng cách đó mấy bước, “Các ngươi đến thung lũng từ lúc nào, đã xem được thẩm vấn Tiên thủ Minh Vô đến đâu?”

Câu hỏi này rất thẳng thừng, núi đá rung chuyển càng kịch liệt hơn, bóng dáng bọn họ cũng mỗi lúc một nhạt đi.

Linh Vương ngẩng đầu liếc nhìn chóp của vách đá rồi dời tầm mắt về nhìn sang Ô Hành Tuyết. Y im lặng giây lát rồi nói, “Dù ta và Tiên thủ Minh Vô không quen nhau nhưng ta vẫn biết hiện tại hắn hãy đang yên vị trên đỉnh Linh đài chứ không tự dưng xuống thung lũng Đại Bi này.”

Ô Hành Tuyết đối mặt với ánh mắt y.

Linh Vương nói, “Người vừa tan biến linh hồn khi nãy đến từ dòng rối loạn của các vị, lời ta nói lúc sau cùng cũng là nói về chuyện bên chỗ các vị. Chẳng là ta thấy thẩm vấn sắp kết thúc nên ra mặt trả lời một câu để chấm dứt những niệm tưởng sau chót của hắn mà thôi. Còn về thẩm vấn…”

Y dừng đoạn, nói, “Tiếc quá, ta chỉ thấy được phút cuối.”

Ô Hành Tuyết nhẹ nhàng “À” một tiếng.

Thẩm vấn Hoa Tín có nhiều sự việc liên quan đến dòng rối loạn, dù chỉ trông thấy phần cuối, nếu Linh Vương suy xét lại một lần cũng đủ nảy sinh nghi ngờ trong lòng rồi.

Linh Vương này hiển nhiên không phải người ngây ngô, Ô Hành Tuyết tin chắc rằng y đã thấy cuộc thẩm vấn và có phát sinh mối nghi ngờ trong lòng. Bằng không giờ đây bọn họ đã không đứng đối đáp nhau nơi đây, trong bầu không khí khó tả này. Thật hệt như cả hai bên đang thăm dò lẫn nhau vậy.

Nhưng chuyện này quá chi mâu thuẫn…

Làm sao Thiên đạo Linh đài lại để lọt một kẽ hở như vậy giữa vô vàn tầng lớp ngăn trở?

Có suy ngẫm cỡ nào cũng thấy rất lạ.

Ô Hành Tuyết lia mắt nhìn Linh Vương và Thiên Túc của dòng rối loạn, mắt chạm mắt với hai người họ. Có tích tắc, chàng thấy như mình vừa ngộ ra điều gì, song chàng còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Linh Vương kia đã cất giọng trước.

“Nói vậy các vị gửi ta hai bức thư để ta đến xem cuộc thẩm vấn này hay sao?” Linh Vương nói, giữa hai ngón tay y hiện ra hai bức phù thư.

Trên hai bức phù thư đó lần lượt viết “Đến nhà họ Phong” và “Thung lũng Đại Bi”, nét chữ rõ ràng thuộc về Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên.

Có điều khi gửi thư đi, bọn họ cũng không đặt kỳ vọng quá nhiều rằng chắc chắn Linh Vương có thể đến kịp lúc như họ mong muốn. Thật ra họ có một ý định khác —

Trường hợp tốt nhất là Linh Vương đến kịp thời, nhưng nếu không kịp cũng không sao. Nếu đi đến hai chỗ liền mà chỗ nào cũng chỉ thấy khung cảnh bị dọn dẹp sạch tinh không còn gì thì có là ai cũng sẽ thấy nghi ngờ trong lòng.

Với những người nhạy bén, chỉ cần trong lòng sinh nghi thì mọi việc sau đó đều dễ dàng. 

Ô Hành Tuyết nói, “Coi như là thế đi.”

“Xem được đoạn cuối cũng coi như là xem rồi,” Linh Vương nói, đoạn vung ngón tay. Dưới khí kình uy dũng đầy áp bức của Linh Vương, bức phù thư lao thẳng tới.

Tiêu Phục Huyên giương vỏ kiếm chắn lại, chỉ nghe hai tiếng keng vang lên, tấm phù thư chuẩn xác rơi xuống tay Ô Hành Tuyết.

Họ nghe giọng Linh Vương vọng tới, “Con người và sự vật trong dòng rối loạn khó lòng tồn tại lâu dài ở hiện thế. Với đất núi rung chuyển như vầy, nếu hai vị đến từ dòng rối loạn chỉ e rằng sẽ sớm bị đẩy ngược trở về…”

Dường như để xác nhận lời y, bóng dáng Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên chợt lập loè trong chớp mắt, tưởng như sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

“Nhân phút cuối cùng này, ta trả phù thư cho ngươi, ngươi trả chuông mộng cho ta.” Linh Vương nói xong liền đeo chiếc mặt nạ vân bạc lên, vung thanh trường kiếm trong tay giữa núi đồi rung chuyển.

Âm thanh lanh lảnh trong vắt vang lên đánh keng, thân hình Linh Vương phóng vun vút qua cát bùn lún sụp như một áng mây trôi, chớp mắt đã đến gần.

Còn Ô Hành Tuyết thoáng mỉm cười, chớp mắt đã tản ra như sương khói, rồi tụ lại thành hình phía sau lưng y.

Ý đồ dùng một chiêu đoạt lấy chuông mộng thất bại, Tiêu Phục Huyên dùng bao kiếm đẩy kiếm của Linh Vương ra. Linh Vương lập tức xoay người lui về phía sau, y phục trắng bạc khắc nên một vòm cung gọn ghẽ trong gió, y sấn tới Ô Hành Tuyết một lần nữa.

Qua mấy lượt dịch chuyển, Ô Hành Tuyết rơi vào vị trí hơi phiền hà — phía trước mặt chàng là Linh Vương tấn công trực diện, phía sau lưng chàng là Thiên Túc của dòng rối loạn.

Vừa khéo bị bao vây cả hai mặt.

Ô Hành Tuyết không còn chỗ trốn bèn nhướn mày, khí kình trên đầu ngón tay xoay tròn một vòng trong chớp mắt. Chàng đang định tiếp chiêu kế tới thì chợt bị vỗ nhẹ một cái từ đằng sau.

Ô Hành Tuyết giật mình quay phắt đầu lại, chàng trông thấy Thiên Túc dòng rối loạn hơi nghiêng người, chữ “Miễn” trên cổ toả ra ánh vàng thật nhạt.

Cũng vì chàng ngoảnh đầu xoay người nên không nghênh đón trực diện chiêu thức của Linh Vương mà hai người đều bị chệch đi một cách sít sao. Hệ quả là bốn bề vách núi hứng trọn tai ương.

Khi lướt ngang thân nhau, Ô Hành Tuyết chợt nói với Linh Vương, “Thật ra ta không hiểu.”

Linh Vương: “Chuyện gì?”

Ô Hành Tuyết nói, “Ngươi đánh mất món đồ quan trọng như chuông mộng mà vẫn thản nhiên không đi tìm, để nó trôi dạt ngần ấy năm?”

Linh Vương đặt mũi kiếm xuống đất, bóng hình đang lướt qua thoắt dừng khẽ. Y đảo mắt nói, “Ngươi nói muốn tìm là tìm sao?”

Nét mặt y gần như hiện rõ ý “Ngươi còn hỏi được một câu đần tới vậy”, song y nhanh chóng nhớ ra và thả nhẹ tiếng “À” rồi nói, “Phải rồi, ký ức ngươi không đầy đủ.”

Ô Hành Tuyết không cáu giận mà chỉ nói, “Vậy thì ngươi nói cụ thể hơn xem.”

Linh Vương nói, “Ta không đi tìm được.”

Ô Hành Tuyết: “Ý ngươi là sao?”

Linh Vương cho hay, “Đi đến dòng rối loạn một lần thì dễ, đi lần thứ hai không dễ vậy đâu.”

Nhân gian thôi đã rộng lớn đến vậy, nói gì đến việc đi tìm một nhân gian khác bị chệch ra bên ngoài, nếu muốn vào thì phải vào lúc nào? Vào từ đâu? Sau khi vào được rồi làm sao để xác định đó chính là dòng rối loạn mà mình muốn tìm chứ không phải một dòng nào khác?

Có đủ thứ vấn đề quanh chuyện này.

Linh Vương cho hay, theo lẽ thường, nếu bước vào dòng rối loạn một lần mà không thể diệt trừ tận gốc thì có khi không thể tìm ra nó được lần nữa. Bằng không y cũng đâu để lạc một món đồ quan trọng như chuông mộng trong dòng thời gian khác một quãng thời gian dài đến vậy.

Ô Hành Tuyết nghe thế thì sững sờ.

Ngay khoảnh khắc bước chân chàng chững nhịp, khung cảnh thung lũng Đại Bi bắt đầu nhạt nhoà đi trong cơn địa chấn. Không gian giống hệt như hình ảnh phản chiếu bên dưới mặt hồ bị khuấy động bởi một thanh côn dài.

Vách núi và tường đá dần xen lẫn vào nhau trong hỗn loạn, cả một vùng thung lũng thăm thẳm sụp đổ ngay trước mắt họ.

Cả Linh Vương và Thiên Túc cũng vậy.

Việc này đồng nghĩa chàng và Tiêu Phục Huyên đang bị đẩy ra khỏi dòng rối loạn này một lần nữa…

Và điều khiến Ô Hành Tuyết ngỡ ngàng nãy giờ chính là điểm này.

Linh Vương nói đến dòng rối loạn một lần thì dễ, nhưng rất khó để vào lần thứ hai. Mà sự thật là chàng đã vào dòng rối loạn do Hoa Tín và nhà họ Phong tạo ra này hết lần này đến lần khác, hễ muốn là vào được.

Nếu bảo mấy trăm năm trước khi còn là Linh Vương, chàng vô tình vào nhầm dòng rối loạn này thì còn dễ hiểu. Còn hiện tại vẫn ra vào liên tục mấy lần như vầy là vì sao?

Ý nghĩ mơ hồ bất giác loé qua khi trước đã bắt đầu thành hình, tựa như suối lách khỏi khe, mỗi lúc một rõ ràng hơn…

Việc Linh Vương dòng rối loạn tiếp nhận truyền thư của họ rồi đi đến nhà họ Phong và thung lũng Đại Bi chứ không thẳng thừng xem nó như giấy bỏ cũng nhờ trước đó y gặp được Phương Trữ. Trên người Phương Trữ có dấu ấn giống hệt trên tiểu đồng tử nên Linh Vương mới cảm thấy ngờ vực.

Mà nguyên do Phương Trữ được Linh Vương mang về Tiên Đô là vì Thiên Túc phát hiện ra hắn ở khu vực nông thôn vùng núi ngoại ô Miện Châu rồi truyền thư nhắn cho Linh Vương.

Nếu tiếp tục lần về trước đó…

Nguyên do Phương Trữ lưu lạc trong dòng rối loạn là vì bọn họ trót bất cẩn trong lúc bước vào Lạc Hoa Đài nên mới sẩy chân vào vòng rối loạn này.

Mà nguyên do bọn họ đến Lạc Hoa Đài…

Là vì Tiêu Phục Huyên nói, “Ở Lạc Hoa Đài có tinh chất bạch ngọc giúp sửa được chuông mộng.”

***

Ô Hành Tuyết bất giác nhớ lại rất nhiều tình tiết lúc trước.

Vào ngày tỉnh lại tại Thương Lang Bắc Vực, chàng bắt gặp pho tượng bạch ngọc trong quan tài Tiêu Phục Huyên và nghe pho tượng cất giọng nói, “Ngươi muốn trở về? Hãy đến Xuân Phiên thành tìm Y Ngô Sinh.”

Khi đó chàng không nhớ bản thân mình là ai mà tưởng mình nhập hồn đoạt xá thân thể người khác, nên nghe thấy hai chữ “trở về” bèn lập tức liên tưởng đến “trở về Thước Đô”. Song lúc này ngẫm lại…

Nếu câu nói trở về đó không phải chỉ trở về Thước Đô mà ý là “lại đến dòng rối loạn” thì sao?

Huống chi trước đây Ninh Hoài Sam cứ tươm tướp cái mồm là phải về Chiếu Dạ thành. Mà đến lúc bọn họ ngủ xong một giấc tỉnh dẩy thì chiếc thuyền nọ đang đi đến Xuân Phiên thành.

Lý do là Tiêu Phục Huyên chuyển hướng thuyền.

Rồi khi bọn họ đi về phía Lạc Hoa Đài, cũng chính Tiêu Phục Huyên dẫn đầu đi trước, Ô Hành Tuyết nối bước theo sau. Ninh Hoài Sam, Y Ngô Sinh, Phương Trữ lần lượt đi đằng sau Ô Hành Tuyết.

Tiêu Phục Huyên dắt bọn họ nên ngay từ giây phút bước lên Lạc Hoa Đài, bọn họ đã bước vào dòng rối loạn đó.



Đều do Tiêu Phục Huyên dẫn dắt nên mới đi đến nước này.

Ô Hành Tuyết đứng sững người, ngơ ngác suy tư:

Làm sao y làm thế được?

Đến dòng rối loạn lần đầu dễ nhưng lần hai khó hơn lên trời. Vậy Tiêu Phục Huyên làm cách nào để đưa người khác vào dòng rối loạn này hết lần này đến lần khác?

Mãi một lúc sau, Ô Hành Tuyết mới choàng nhận ra mình vừa hỏi thành lời nghi vấn trong lòng.

Bởi thế, vào thời điểm khung cảnh thung lũng Đại Bi đang dần biến mất, chàng nghe được câu nói sau cùng của Linh Vương truyền đến trong mơ hồ, “Chỉ khi để lại thân thể trong dòng rối loạn mới có thể dẫn ngươi sang một cách chính xác. Nói vậy, ta cũng có hơi hối hận…”

Đoạn sau thế nào Ô Hành Tuyết đã không còn nghe thấy, chưa kể chàng cũng chẳng màng bận tâm để nghe.

Thời điểm dòng rối loạn cưỡng ép đẩy ra ngoài, không gian và thời gian chập chồng xen lẫn, xương cốt đau nhức nhen nhói khắp toàn thân. Nhưng chàng chẳng màng bận tâm hết thảy.

Vì ngay tích tắc khung cảnh dòng rối loạn hoàn toàn biến mất, chàng thoáng nhìn thấy bên cổ Thiên Túc của dòng rối loạn thấp thoáng ánh vàng theo danh tự “Miễn”.

Thiên Túc đó đưa mắt nhìn chàng từ phía bên kia khung cảnh đang vỡ thành mảnh vụn, rồi thoắt đã tan biến trong hư không cùng dòng rối loạn.

Thế nhân nói rằng trên Tiên Đô từng có hai vị thần tiên đặc biệt nhất, một trong số đó chính là Thiên Túc thượng tiên. Vị này không tu luyện phi thăng thành tiên mà được triệu hoán lên, chưởng quản hình và  trong thiên hạ, được trời ban danh tự “Miễn”.

Trên cổ của bản thể y có một ấn vàng ghi chữ “Miễn”, lúc tỏ lúc mờ.

Sau khi Tiên Đô sụp đổ hai lăm năm trước, thế nhân lại nói Thiên Túc thượng tiên đã ra đi cùng Tiên Đô.

Quan tài y được phong ấn dưới ba mươi ba tầng đất bên dưới Thương Lang Bắc Vực, bên cạnh tên ma đầu bị khoá giam nơi đó. Y ở bên cạnh ma đầu trong giấc ngủ say, và bị ma đầu đánh thức.

Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng bản thể y.

Đến tận thời khắc này, cuối cùng manh mối mới lộ diện.

Vì Linh Vương nói, một khi không diệt trừ tận gốc dòng rối loạn trong một lần thì về sau muốn quay lại dòng rối loạn đó còn khó hơn lên trời. Trừ phi để lại thân thể và linh phách trong dòng rối loạn để canh giữ nơi đó.

Cuối cùng, khung cảnh thung lũng Đại Bi cũng hoàn toàn biến mất, không gian trước mắt trở về Tước Bất Lạc. Linh phách bọn họ bị đẩy ngược vào thân thể.

Ô Hành Tuyết choàng mở mắt, ngoảnh đầu sang bóng người cao cao bên kia.

Dường như, chẳng rõ tự khi nào mà dẫu có ở nơi đâu, dù trong hiện thế hay dòng rối loạn, dù trong ngục giam xích khoá hay thoả ý tự do, người bên cạnh đây đều chưa một lần vắng bóng.

“Tiêu Phục Huyên,” Ô Hành Tuyết gọi y.

Tiêu Phục Huyên dời mắt nhìn chàng.

Ô Hành Tuyết ngỡ ngàng bật thốt, “Thiên Túc dòng rối loạn… là bản thể của ngươi đấy ư?”

Chưa đợi Tiêu Phục Huyên đáp lời, chàng đã nói tiếp, “Ta thấy ấn vàng chữ Miễn của ngươi.”

Vì vậy, Tiêu Phục Huyên im lặng giây lát rồi nói, “Là ta.”

“Ngươi giữ bản thể mình ở bên đó là để dẫn ta vào?”

“Ừm.”

“Tại sao phải là bản thể?”

“Vì thể xác con rối không có ấn vàng chữ Miễn, bên dòng rối loạn còn có Tiên Đô nên rất dễ phát hiện ra con rối, nếu không dùng bản thể sẽ không duy trì được lâu.”

Thoắt cái, một hình ảnh chợt loé lên trong đầu Ô Hành Tuyết.

Ấy có lẽ là khung cảnh hai lăm năm về trước mà chàng hãy còn chưa nhớ ra, vào thời điểm sau cuối của trận hỗn chiến Tiên Đô. Dưới bóng phủ ánh vàng của Bổn mệnh vương liên từ Thiên Túc thượng tiên, chàng thấy như có người hôn lên đuôi mắt và khoé môi mình, rồi cất giọng gọi chàng trong mùi máu thoang thoảng, “Ô Hành Tuyết.”

“Nó sẽ chấm dứt, chờ ta một chút.”

“Ngươi sẽ quay lại được nơi đó.”

“Ta dẫn ngươi qua.”

Ngươi có thể đi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn, có thể chấm dứt bất cứ việc gì cần được chấm dứt, thoả ý tự do.

Ta hứa.