Năm xưa, trưởng lão giảng dạy trong đệ tử đường nhà họ Phong từng nói rằng con người ta ghim hận thù sâu đậm nhất lúc lìa đời.
“Dầu có là người tốt hay người xấu, dầu thiện hay ác, dầu là vô tội bị hãm hại hay đúng tội lãnh hình phạt, chỉ cần người ta có đôi chút không cam tâm thì đều mang lòng oán hận người đã xuống tay giết mình.”
“Nỗi oán hận sâu đậm này sẽ quấn quanh đôi tay đã giết họ, quấn quanh thanh kiếm đã giết họ, quấn quanh linh phách kẻ đã giết họ đặng chất vấn mỗi ngày.” Trưởng lão đã nói như vậy.
Thời điểm đó, Phong Phi Thị cảm thấy vừa hổ thẹn vừa chột dạ, bèn hỏi trưởng lão, “Có cách nào giải trừ không ạ?”
Trưởng lão nhìn hắn.
Phong Phi Thị sợ bị phát hiện manh mối nên nói thêm một câu, “Suy cho cùng đã là đệ tử tiên môn thì khó tránh bị vương máu trên tay.”
Kết quả là trưởng lão còn chưa kịp trả lời mà A Yến đã phản bác, “Chúng ta giết tà ma chứ đâu phải người sống.”
Đã chính miệng nàng nói thế thì Phong Phi Thị cũng không tranh luận nhiều lời mà chỉ nhỏ nhẹ diễn giải, “Không thể khẳng định chắc chắn vậy được, nhỡ đâu gặp trường hợp tiến thoái lưỡng nan không thể không xuống tay thì sao.”
Lần này, trưởng lão lên tiếng, “Thì chấp nhận thôi.”
Phong Phi Thị nghe vậy thì sượng người.
Trưởng lão nói, “Nếu gặp phải tình thế lưỡng nan không thể không ra tay thì hẳn phần lớn người nguyện lòng làm ‘kẻ ác’ là người dũng cảm quả quyết, ắt đã chuẩn bị tinh thần từ trước.”
“Có điều…” Trưởng lão nói, “Một khi đã bị oán hận quấn quanh rồi thì không cách nào xoá bỏ được. Cho dù có là tiên gia đi nữa cũng phải chấp nhận. Con hãy nhìn những bị thần tiên trên chín tầng mây kia xem có ai chỉ trao phước đức mà không dính máu tanh.”
“Cái hận của người sắp lìa đời là thứ cả thần tiên cũng ngán sợ…”
Lúc này đây, Phong Phi Thị quả thực rơi vào hoàn cảnh “không thể không làm”. Khốn thay, hắn không phải người dũng cảm quả quyết ấy mà chính là người sắp lìa đời kia.
Vào khoảnh khắc sau chót nhất, việc duy nhất hắn có thể làm có lẽ chỉ là “không oán hận”.
Phong Phi Thị loáng thoáng nghe thấy câu “đừng chỉ hận một mình y”. Hắn muốn nói “ta làm gì có tư cách” song đã chẳng thốt nổi thành tiếng. Mệnh môn hắn bị đánh nặng nề, thần lẫn linh đều tan tác. Kiếp này của hắn đã chấm dứt, hắn sẽ không có cơ hội lên tiếng một lần nào nữa trong đời.
Đôi ngươi phản chiếu bóng người đang mờ đi nhanh chóng như bấc nến đã cạn. Thân thể rỗng không gục ngã xuống mặt đất cùng em gái mình.
Vậy nên, hình ảnh cuối cùng hắn trông thấy trong kiếp này chính là bầu trời Mộng Đô.
Đáng ra trên bầu trời ấy nên là vầng trăng ngời ngợi, giống buổi thiếu thời khi hắn và A Yến cùng dõi mắt lên cao.
Song lúc này khí tà ma còn chưa vơi đang che kín nền trời, dưới nhân gian chẳng nhìn tới ánh trăng. Vì vậy, hắn chẳng nhìn thấy gì ngoài đêm xám âm u.
…
“Còn có thể có kiếp sau không, A Yến.
“Mong rằng em sẽ có.
“Mong rằng có một ngày khi em mở mắt, nhân gian sẽ chẳng còn những điều em căm ghét, và chỉ cần ngước mắt em sẽ trông thấy vầng trăng sáng Mộng Đô.”
Thân thể đập mạnh xuống nền đất, dấy lên cát đá rung trời. “Cầu nối” bắc từ dòng rối loạn sang hiện thế đã hoàn toàn sụp đổ.
***
Bên trên thành Mộng Đô, khí tà ma đen kịt phủ kín đất trời thình lình đông lại ngay thời điểm va chạm với kiếm khí Tiêu Phục Huyên. Bầu không khí dường như lặng bặt.
Đoạn, tiếng tà ma rít gào tê tái nổ ra…
Các đệ tử tiên môn vốn bị thương nên không chịu nổi lực tác động kịch liệt của tràng rít gào này, họ bèn lập tức cắm thẳng kiếm xuống lòng đất hòng giữ vững thân thể. Song nhiều người vẫn phải nấc lên r3n rỉ, máu ứa ra từ khoé môi.
Kế đó, họ trông thấy đám khí tà ma đen kịt đột ngột tan biến.
Và từ phía xa, đám khí đen đang cuồn cuộn bổ ùa tới không ngừng cũng bất chợt sững lại rồi rút lui trong nháy mắt.
Toàn bộ nhóm đệ tử đứng ngây người.
Không biết ai trong họ hô to thất thanh “Gia chủ”, cả đám mới hoàn hồn trở lại.
“Gia chủ!”
“Trưởng, trưởng lão?”
“Gia chủ!!!”
Khi nhìn thấy hai người đã ngã trên mặt đất, ai nấy đều mặc kệ hết thảy những điều vừa nghe lẫn những thứ kinh khủng hãi hùng như “tà thuật đoạt xá” mà vội vàng chạy tới.
Tuy vậy, vẫn có một số người rầm rì bàn tán. Họ nhìn đám tà ma đột ngột biến mất và người nằm trên mặt đất, lầm bầm, “Vậy mấy chuyện như chém đứt ngọn nguồn đó không phải bịa đặt mà là sự thật sao?”
“Có vẻ đúng là như vậy.”
“Nhưng đó là lời của tên ma đầu kia đó! Nếu đó là sự thật thì… tên ma đầu đó là thế nào? Không lẽ hắn đang giúp người?”
“Hắn…”
Nhóm đệ tử ngoái người nhìn quanh nhưng chợt thấy cả ma đầu lẫn thượng tiên đều đã biến mất không còn tăm tích.
***
Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đang tàng hình đứng trên mái hiên một toà lầu các cao cao giữa thành Mộng Đô. Từ nơi đó, họ có thể quan sát chiến trường ban nãy, đồng thời có thể bao quát hết khu vực thành Mộng Đô.
Tuy “cầu nối” đã bị chặt đứt, tà ma không còn hoành hành vô độ dưới sự chi phối của Thiên đạo Linh đài nữa, song chuyện gì đã xảy ra cũng xảy ra rồi, người đã chết cũng đã ra đi.
Những con đường con hẻm tấp nập một thời ở thành Mộng Đô giờ đây tang hoang, cửa nhà mở toang đong đưa trong gió, vẳng lên âm thanh cót két khẽ khàng.
Âm thanh đó chất chồng, nối tiếp nhau, bao trùm hết toàn bộ Mộng Đô.
Bên cạnh cánh cửa rộng mở ấy nằm la liệt những xác người trống rỗng đã bị tà ma cắn nuốt đến không còn gì. Ấy đều là những người đã từng vui cười sinh sống, mà giờ đây góp phần vun đắp sự “ngổn ngang” khắp toàn thành.
Còn những người nhờ được bảo vệ nên sống sót đều đang co ro cuộn mình vào góc tường trong những căn nhà và sợ hãi run rẩy không thôi.
Cảnh tượng ấy không chỉ hiện hữu bên trong thành Mộng Đô.
Từ chỗ đứng, họ có thể phóng mắt nhìn khắp vùng sơn dã, đền thờ bên ngoài thành, thậm chí cả những nơi xa hơn thế nữa. Trong tầm mắt họ, đâu đâu cũng là khói mù và khổ đau. Có thể đoán được, bên dưới chân núi Bất Động, trước lối vào thung lũng Đại Bi, bên bờ biển Vô Đoan, và rất nhiều nơi khác đều lưu dấu tích trận càn quét của tà ma.
Đây chính là nhân gian vì chịu tác động mà gánh nhận khổ đau.
Ô Hành Tuyết lặng lẽ lia mắt nhìn qua hết thảy.
Chàng đã từng đêm ngày bầu bạn với náo nhiệt xôn xao, từng lắng nghe vô vàn nguyện cầu về bao điều sinh lão bệnh tử, về niềm vui nỗi buồn, về gặp gỡ chia ly, sau cùng đã hoá hình thành người nhờ một dịp được chở che không cầu báo đáp thuần khiết nhất.
Nhân gian chàng gặp thuở ban sơ không phải như vầy, và không nên trở thành như thế này.
Chàng chỉ tay vào những bi thương và hỗn độn khắp toàn thành, cất giọng nhỏ nhẹ với Tiêu Phục Huyên, “Nó tính trả giá như thế nào.”
“Tiên hay ma khi xuống tay giết người đều bám đầy oán hận, bị quấn rịt cả đời không cách nào xoá sạch được, mà nó vì lẽ gì có thể không bị?!”
Tiêu Phục Huyên nói, “Ta dẫn ngươi sang đó.”
Ô Hành Tuyết ngoái đầu, trông thấy đôi mắt Tiêu Phục Huyên tựa như vì tinh tú lạnh lẽo nhất vòm trời. Y nói, “Đi sang dòng rối loạn, bắt nó về trả giá.”
***
Bên trên dòng rối loạn.
Vào thời điểm “cầu nối” do Phong Cư Yến và Phong Phi Thị tạo thành bị chặt gãy, một sự cố nổ ra bên trên Tiên Đô…
Hương hoả khấn cầu từ hiện thế dồn dập tràn về nơi này bị đứt đoạn, tầng mây mù bên dưới hàng trăm ngàn chiếc cầu ngọc trên Tiên Đô không còn phồn thịnh, cơn lốc xoáy sát khí bị trấn áp bên dưới Nam Song Hạ đột ngột biến động.
Lúc bấy giờ, Linh Vương hãy còn đang đứng bên thành cầu ở Toạ Xuân Phong, chiếc mặt nạ vân bạc vẫn che khuất gương mặt. Thanh trường kiếm trên tay y lắc lư khỏ nhịp nhẹ nhàng vào bên hông đôi chân dài thẳng thóm.
Không ai nhìn ra y đang nghĩ gì trong lòng.
Cơn lốc xoáy rung động kéo theo dư chấn khắp cả Tiên Đô. Phương Trữ chưa kịp phòng ngừa nên loạng choạng cả người, phải chộp lấy thành cầu bằng ngọc mới thăng bằng được thân thể. Hắn hốt hoảng thốt hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Linh Vương không đáp lời.
Thế nhưng hai tiểu đồng tử kia trả lời cho hắn, “Chắc là có biến ở Nam Song Hạ của Thiên Túc đại nhân rồi.”
Thoáng một tích tắc, Phương Trữ nhác thấy thanh kiếm đang khỏ nhẹ bên chân Linh Vương ngừng lại, thân thể y nghiêng về một hướng nào đó. Phản ứng ấy cứ như một dạng bản năng bẩm sinh.
Vậy mà y vẫn không dời bước mà chỉ đứng yên chốc lát rồi xoay người lại.
Tiểu đồng tử ôm phất trần trong tay, cất giọng lanh lảnh mà hỏi, “Đại nhân không đến Nam Song Hạ xem thử sao ạ?”
Bấy giờ Linh Vương mới nhỏ nhẹ đáp lời với chất giọng mềm dịu giống hệt Ô Hành Tuyết, “Không, Thiên Túc có cách giải quyết của riêng mình.”
Phương Trữ đứng nhìn bên cạnh, cảm thấy có gì rất kỳ lạ mà rất không đúng như thế nào đó. Tưởng chừng Linh Vương mà hắn nhìn thấy sau khi mở mắt tỉnh lại đó chỉ là một tầng ảo ảnh. Hắn càng nhìn càng cảm thấy trên người Linh Vương mang đậm hơi thở của thành chủ nhà hắn, thế nhưng thoáng có một chút gì đó lệch lạc. Giống như có hai luồng đối lập va chạm vào nhau trong cơ thể này, chi phối hành động và phản ứng của Linh Vương. Dẫn đến việc vị Linh Vương này thường rơi vào trạng thái xuất thần.
Trong lúc Phương Trữ còn đang thắc mắc, một tia sáng chợt xuất hiện bên cạnh Linh Vương khiến Phương Trữ kinh ngạc. Hắn thấy Linh Vương dứt khoát giương ngón tay kẹp lại một phát. Tia sáng kia đã nằm gọn giữa hai ngón tay y.
Bấy giờ, Phương Trữ mới trông rõ tia sáng kia biến thành một bức phù thư. Chẳng là bức phù thư đó khác hẳn loại phù thư hắn gặp thường ngày, ở mặt trên của bức phù thư này lấp loé dấu ấn mang danh tự “Chiêu” ánh vàng.
“Đấy là gì vậy?” Phương Trữ ngạc nhiên hỏi.
Tiểu đồng từ thầm thì trả lời cho hắn, “Đây là thiên chiếu đại nhân nhà ta vừa nhận được.”
Phương Trữ sửng sốt.
Thật tình hắn cũng không hiểu Linh Vương nhận thiên chiếu là có ý gì. Có điều không hiểu sao tự có một loại linh cảm khiến cho hắn bất chợt giật mí mắt, trong lòng nhen lên cảm giác bất an.
“Thiên chiếu…” Phương Trữ lầm bầm. “Nhận thiên chiếu vào lúc này là cần đại nhân làm gì?”
Giọng hắn mơ hồ nên không một ai nghe rõ.
Vả chăng lần này tiểu đồng tử cũng mắt nhìn mũi, mũi ngó miệng, không tiếp tục trả lời hắn nữa.
Còn Linh Vương sau khi mở tấm phù thư kia đọc lướt qua liền vuốt ngón tay. Một ngọn lửa bùng lên xung quanh và đốt trụi tấm phù thư giữa hai ngón tay y.
Ngay sau đó, y ngoái đầu nhìn Phương Trữ, thanh trường kiếm nạm bạc trong cánh tay còn lại lướt một vòng cung đầy nhã nhặn rồi đánh keng một tiếng mới dừng lại.
Y nghiêng đầu, giọng nói vang lên từ phía sau chiếc mặt nạ để hỏi Phương Trữ, “Ngươi đến từ nơi khác, giờ có muốn trở về không?”
Phương Trữ: “Ta…”
Không đợi Phương Trữ trả lời dứt, y đã nói tiếp, “Ngươi phải về đi thôi. Ta đang định đến đó một chuyến, tiện đường đưa ngươi đi luôn.”
Lời vừa thốt ra, Linh Vương thình lình xuất hiện ngay trước mắt Phương Trữ. Phương Trữ hốt hoảng, giật mình tính né sang chỗ khác theo bản năng, song hắn cảm thấy có một cánh tay vô hình đang kiềm chặt trên y phục mình.
Ngay tiếp đó, thế giới quay cuồng xung quanh…
Hắn bị kéo xuống khỏi Tiên Đô.
Khi thoát ra khỏi tầng mây mù, hắn còn loáng thoáng nghe được tiếng tiểu đồng tử, “Đại nhân đi công việc ạ? Có cần báo cho Thiên Túc đại nhân một tiếng không ạ?”
Phương Trữ không tài nào mở mắt ra nổi vì sắp bị gió xé xác tới nơi rồi. Hắn chỉ nghe giọng Linh Vương vang lên bên cạnh mình. Y cất giọng điềm đạm trả lời tiểu đồng tử, “Không cần.”
Y vừa nhận một thiên chiếu mới, cần đến xử lý một “dòng rối loạn” nhiều năm trước đây chưa giải quyết gọn ghẽ. Trước đây, y đều gửi lời đến Thiên Túc mỗi lần xuống nhân gian xử lý công việc.
Song lần này thì không.
Dường như có một thứ vô hình nào đó đang thôi thúc y phải chém đứt “dòng rối loạn” kia càng nhanh càng tốt. Y có thể thoáng cảm nhận được sự khẩn cấp của thiên chiếu này, vì lần này thiên chiếu thậm chí còn không chỉ dẫn rõ ràng nên tiếp cận theo phương thức nào.
Những chuyện khác càng ít người biết càng tốt.
Đặc biệt là Thiên Túc.
Lúc này đây, nếu có ai đó có khả năng qua lại giữa hai bên sẽ lập tức thấy rõ…
Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên hiện thế đang trên đường tiến vào dòng rối loạn. Còn Linh Vương dòng rối loạn cũng đang băng xuyên chín tầng trời để bước vào hiện thế.
Ngay khi Linh Vương nâng vỏ kiếm, toan rút thanh trường kiếm chém thẳng vào nơi giao nhau.
Một tiếng keng đánh vang.
Có người bọc mình trong kiếm khí đã phóng tới ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, vung kiếm chặn đứng Linh Vương.
Hai dòng kiếm khí đâm vào nhau, kéo theo hai luồng sức mạnh khổng lồ va đập vang rền.
Kiếm khí của người vừa đến ngập tràn cái lạnh thấu của mùa đông và băng thiết, tương tự gió buốt từ cánh đồng Gia Minh…