Chỉ một thoáng trong đầu Ô Hành Tuyết bỗng hiện lên một đoạn ngắn –––––
Cũng là thời cơ không nên lên tiếng, cũng là tư thế như vậy, tay Tiêu Phục Huyên che hắn lại.
Thậm chí hắn nhớ rõ cảm giác khi ngón tay cái của đối phương khẽ chạm chóp mũi, còn có hơi thở nhẹ lướt qua vành tai khi thấp giọng nói chuyện.
Vai và cổ hắn nháy mắt căng thẳng, bên dưới lòng bàn tay của đối phương nhẹ nhàng mở miệng: "Tiêu Phục Huyên, ngươi có biết chạm vào một ma đầu từ sau lưng có bao nhiêu liều lĩnh hay không.
"
Đó là mệnh môn, theo bản năng quá dễ dàng dẫn đến sát chiêu.
"Biết.
" – Tiêu Phục Huyên im lặng một lúc, chậm rãi thấp giọng: "Nhưng mà Ô Hành Tuyết! ! ngươi đã thu lại khí kình rồi.
"
Ô Hành Tuyết choáng váng hoàn hồn từ đoạn ngắn đó.
Hắn muộn màng nhận ra khi bản thân bị người ta chụp vai, ngón tay cũng vô thức cong lên.
Khi đâm vào lồng ngực Tiêu Phục Huyên nghe thấy giọng nói của đối phương khi chậm rãi triệt tiêu khí kình.
.