Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 202: Hứa hẹn cả đời



Editor: ChiMy

Nghe được lời nói của Diệp Thành Huân, Lương Chân Chân hơi khó xử, liếc mắt nhìn sang người đàn ông đối diện, trên mặt anh giăng đầy mây đen, môi mỏng mím thật chặt, cho thấy. . . . . . bây giờ anh đang rất tức giận.

"Anh, còn có chuyện gì nữa không?" Cô cố ý nói sang chuyện khác, không muốn nói nhiều về vấn đề kia, thật sự làm cô không biết nên trả lời thế nào, với tính tình của A Tư, chắc chắn sẽ không đi gặp anh trai.

Đầu tiên, vốn tính cách của anh lạnh lùng, có rất ít bạn bè, anh cũng không có hứng thú làm quen thêm nhiều bạn mới, cũng không thích những nơi ăn chơi náo nhiệt, nói tóm lại, cuộc sống vô cùng đơn điệu; tiếp theo, anh không thích anh trai, đây là chuyện không phải chỉ vài ba lời nói là có thể giải quyết, đoán chừng phải cần thời gian rất dài, tựa như Vạn Lý Trường Thành không thấy được đích.

Bên kia điện thoại Diệp Thành Huân rõ ràng cảm thấy Chân Chân lúng túng, cô thậm chí còn không muốn trả lời vấn đề của anh, có vẻ không muốn nói chuyện với anh, nhận thức này làm cho anh cảm thấy rất là thất bại, chẳng lẽ từ đây về sau Chân Chân sẽ hoàn toàn thuộc về người đàn ông khác sao?

Không! Anh không cam lòng! Rất không cam lòng! Tại sao ông trời luôn bất công với anh? Luôn thích đùa giỡn với anh như vậy? Đến tột cùng là người đàn ông như thế nào đã bắt sống trái tim của Chân Chân nhanh như vậy? Làm cho cô mất đi sự kiên trì với mình?

【 cũng không có chuyện gì, mẹ nói muốn làm sủi cảo, kêu chúng ta về nhà, còn nhớ khi còn nhỏ không? Mỗi lần làm sủi cảo, em đều ở bên cạnh phụ mẹ làm, làm cho cả người toàn là bột mì, thoáng một cái, em đã từ một cô bé nhỏ trở thành một cô gái lớn rồi, thời gian trôi qua thật nhanh! 】

Đột nhiên Diệp Thành Huân sinh ra cảm khái, anh biết hiện tại rất khó tìm được lý do gì để Chân Chân đồng ý gặp anh, chỉ có tình thân là nhược điểm của cô, không thể trách anh hèn hạ, trừ cái biện pháp này, anh không nghĩ ra còn có cách nào tốt hơn, có sức thuyết phục hơn cách này.

Đằng Cận Tư hừ lạnh nói thầm trong lòng: Diệp Thành Huân ơi Diệp Thành Huân! Quả nhiên anh cũng rất thông minh! Nắm được nhược điểm của nai con, biết cách nào có thể làm cho cô ấy đi vào khuôn khổ, tôi đã xem thường anh rồi!

Lương Chân Chân lo lắng liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, đưa tay cầm lấy tay của anh, mắt to ngập nước tựa như một dòng nước suối trong trẻo, giống như đang nói: anh phải tin tưởng em.

"Được, tối mai em sẽ về nhà, anh à, anh mãi mãi là anh trai của em." Câu nói sau cùng cô muốn nói cho hai người đàn ông này nghe, hi vọng Đằng Cận Tư tin tưởng cô, cũng hi vọng anh trai có thể hiểu có một số việc một khi trôi qua thì vĩnh viễn không quay về được.

Ước chừng một giây đồng hồ, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui sướng của Diệp Thành Huân, 【 Cô bé ngốc, anh đương nhiên là anh của em. 】

Lúc nói câu này, anh đang hết sức kiềm nén tâm trạng của mình, bây giờ vẫn chưa có cơ hội để tỏ tình, qua điện thoại càng khó nói, hơn nữa dường như bên cạnh cô còn có người khác, cho nên anh chỉ có thể khắc chế kích động muốn bật thốt lên, tối mai, chính là cơ hội cuối cùng của anh rồi, anh nhất định phải nắm chặt!

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Lương Chân Chân thở phào nhẹ nhõm, từ ngày anh trai trở về tới hôm nay, thái độ của anh đối với mình thân mật hơn trước kia rất nhiều, nhất là ánh mắt của anh lúc nhìn mình, làm cho cô hơi sợ, cô không phải người ngu, đương nhiên hiểu vậy là có ý gì, nhưng cô không thể hiểu nổi, tại sao trước kia anh có thể không nhìn mình, một lòng tôn Thẩm Quân Nhã làm nữ thần.

Vậy mà hôm nay, anh chuyển hết tất cả tình cảm đến trên người mình, biết rõ cô đã có người mình thích, còn như vậy. . . . . .

Cô thật sự không hiểu, cũng rất mờ mịt, thật đúng là tạo hoá trêu người, quanh đi quẩn lại, rõ ràng vẫn đứng tại chỗ, nhưng người và vật đều không còn.

"Đang cảm thán tạo hoá trêu người sao?" Đằng Cận Tư tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, một câu đã nói trúng, sắc mặt tối tăm.

Lương Chân Chân ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Ừ, quả thật em đang cảm thán tạo hoá trêu người, lúc em thích anh ấy thì anh ấy không thích em...lúc em không còn thích anh ấy thì anh ấy lại thích em, cảm giác như đang chơi trốn tìm, có ý gì đây? Huống chi, những thứ tình cảm ngây ngô đó đã sớm một đi không trở lại, thời gian không chờ ai cả, tình cảm cũng tương tự, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chúng ta không thể nào cứ mãi sống ở trong quá khứ. A Tư, trong thế giới của em đã sớm không còn anh ấy, tất cả chua, ngọt, khổ, cay đều không hề liên quan đến anh ấy, hiện tại, người em yêu, muốn làm bạn cả đời người, là anh."

Giọng nói của cô nghiêm túc trước nay chưa từng có, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng phất qua trái tim của Đằng Cận Tư, giống như sợi lông vũ nhẹ nhàng bay lượn nơi nào đó trong tim, vô cùng tốt đẹp.

"A Tư, anh tin em không?" Lông mi cong dài như cánh bướm khẽ chớp ở trên gương mặt trắng nõn, tròng mắt đen trong suốt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, cô thẳng thắn với anh, hy vọng được anh tin tưởng, hai người ở bên nhau, sự tin tưởng rất quan trọng, nếu không sau này có thể sẽ gặp nhiều đau khổ hơn, phải cùng nhau đối mặt mới được.

Ở trong tròng mắt đen trong suốt Đằng Cận Tư thấy được cái bóng của mình, sóng mắt rung chuyển, làm cho anh rung động, nai con nói người cô yêu, muốn làm bạn cả đời là mình, không có gì có thể làm anh kích động đến thế .

"Anh tin." Anh ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt lại ngửi mùi thơm ngát trên mái tóc cô, hương thơm lượn lờ trong không khí, thấm vào ruột gan.

Hai cánh tay của Lương Chân Chân chủ động ôm lấy eo của anh, tự lẩm bẩm, "A Tư, hai người ở chung một chỗ quan trọng nhất chính là tin tưởng lẫn nhau, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể không tin em, cho dù có nghi vấn, cũng phải nói ra, được không?"

"Ừ." Đằng Cận Tư gật đầu một cái, anh cũng hiểu đạo lý này, nhưng khi thời điểm xảy ra chuyện, cũng rất khó khống chế được cảm xúc của mình, cứ có cảm giác như lệch khỏi quỹ đạo, cứ suy nghĩ theo chiều hướng xấu, rõ ràng trong lòng anh rất muốn tin tưởng kia mà, có thể do vừa nhìn thấy sự thật đặt ở trước mắt, anh vẫn không tự chủ được ——

"Anh đồng ý với em rồi đó, móc méo, một trăm năm không thay đổi." Lương Chân Chân nghịch ngợm đưa ngón út ra, vẫn không quên đóng dấu, trong lòng ấm áp