Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 223: Gặp chuyện ở quán bar



Đằng Cận Tư nhìn chăm chú cô mấy giây liền xoay người đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra bấm số của Nam Cung Thần.

【 Cậu chủ, cậu có dặn dò gì? 】 Nam Cung Thần lập tức chân chó (nịnh nọt ) hỏi.

"Điều tra cho tôi người phụ trách ở đài truyền hình là ai, hẹn người đó nói chuyện một chút. . . . . ." Đằng Cận Tư dặn dò cặn kẽ một lần.

Nam Cung Thần gật đầu 【 Cậu chủ yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ bí mật làm. 】

"Ừ." Đằng Cận Tư gật đầu một cái, anh tin tưởng Nam Cung Thần sẽ làm tốt chuyện này, sau khi cúp máy đẩy cửa đi vào, phát hiện nai con đã nhắm mắt lại ngủ, rất rõ ràng không muốn nói thêm một câu nào với anh.

Anh từ từ đến gần giường, nhẹ giọng nói: "Nai con, anh biết bây giờ trong lòng em rất oán hận anh, ba năm nay cả ngày lẫn đêm giây phút nào anh cũng nhớ đến em, có lẽ đây là do ông trời trừng phạt anh! Trừng phạt anh không tin tưởng em."

Sau khi nói xong anh khẽ cúi người, đặt một nụ hôn ở trên trán của Lương Chân Chân, "Nai con, nghỉ ngơi thật tốt."

Nghe được tiếng bước chân rời đi, âm thanh khép cửa lại, dường như lông mi của người ngủ trên giường khẽ run mấy cái, mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà kinh ngạc ngẩn người, trong lòng có một loại cảm giác nói không rõ.

******

May mắn lần này vấn đề không lớn, chỉ là ăn quá nhiều, cho nên dẫn đến tình trạng dạ dày khó chịu và tiêu hóa không tốt, sau khi truyền nước biển xong cô cảm thấy tốt hơn nhiều, trên đường trở về trong lòng cô dặn mình mấy ngày nay phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ ăn thức ăn nhẹ, kị món cay và lạnh, để tránh xảy ra tình trạng tương tự lần nữa.

Haizzz. . . . . . Hôm nay ra trận bất lợi! Xem ra cô không có duyên với công việc ở đài truyền hình, tối về tiếp tục nộp sơ yếu lý lịch, hai ngày liên tiếp cô nhận được không ít lời mời phỏng vấn, nhưng không có công việc nào khiến cô vô cùng hài lòng, cho nên cô rất băn khoăn, đây chính là bước đầu tiên cô bước ra xã hội, phải lựa chọn cẩn thận.

Buổi tối thứ sáu, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến vừa tan việc liền gọi điện thoại cho Lương Chân Chân đang chăm sóc mẹ Diệp ở bệnh viện, la hét đòi kết thúc cuộc sống đầy tớ, buổi tối muốn ra ngoài quẩy.

Lương Chân Chân không muốn đến loại địa phương đó, vừa ồn vừa quậy, ánh đèn chói mắt và âm nhạc điếc tai gai óc thật sự sẽ làm cho người ta hỏng mất, nhưng gần đây cảm xúc của cô không ổn định, trong lòng rất phiền não, có lẽ, thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng rất cần thiết trong nhu cầu cuộc sống.

Trong quán bar "Tả Mị Hữu Chuyển", một chiếc Ferrari màu lửa đỏ vững vàng dừng lại, ba người đẹp với phong cách khác nhau bước ra từ trong xe, cô gái bên phải mặc chiếc váy ngắn màu đen Lace (viền tơ) ôm sát mông, vô cùng gợi cảm; cô gái ở giữa mặc áo rộng hở vai và quần lụa mỏng, ngọt ngào quyến rũ; cô gái bên trái mặc áo cánh dơi màu trắng, quần bó sát với màu sắc rực rỡ, xinh đẹp tự nhiên.

Rất dễ nhận thấy, ba người đẹp này chính là Tiết Giai Ny, Lương Chân Chân và Cát Xuyến, vừa mới xuống xe, liền dẫn tới chín mươi phần trăm cái quay đầu, Lương Chân Chân cực kỳ mất tự nhiên kéo chiếc váy ngắn chỉ đủ che mất cái mông, than vãn nhéo cánh tay của bạn tốt, "Cái váy này ngắn quá!"

Tiết Giai Ny lại gần bên tai cô, trêu chọc nói: "Chân Chân, bạn ở nước Mỹ ba năm nay mà còn ngại vậy sao, chẳng lẽ bạn chưa từng tham gia party trong trường học mỗi tuần tổ chức một lần sao? Mình nghĩ chắc chắn ở đó còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều lắm?"

"Rất ít tham gia, cho dù đi, mình cũng không ở lại được mấy phút thì rời khỏi đó rồi." Lương Chân Chân nói thật.

"Bạn đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cho nên tối nay chị sẽ dẫn bạn thả lỏng, mặc dù rất náo nhiệt ồn ào, nhưng vẫn có thể giải toả áp lực." Tiết Giai Ny cười đến phơi phới.

"Trời ơi. . . . . . Mình. . . . . ." Lương Chân Chân vừa định mở miệng nói gì, liền bị Tiết Giai Ny và Cát Xuyến kéo vào, cô nghĩ tới sống ở đâu thì ở yên đấy, chỉ cần không gặp chuyện phiền toái gì là tốt rồi.

Lương Chân Chân vốn tưởng rằng Giai Ny sẽ thuê một căn phòng riêng, mọi người ngồi chung một chỗ uống rượu tâm sự, thật không nghĩ đến cô ấy kéo mình đến quầy bar, động tác thông thạo ngồi lên ghế nhỏ, cười tủm tỉm chào hỏi người pha rượu, cô kinh ngạc đến muốn rớt con mắt xuống, thì ra sau khi cô rời khỏi thành phố C, người này ngày ngày đi ngâm rượu đây!

Hứng thú liếc mắt nhìn Cát Xuyến một cái, "Hai người là khách quen của nơi này?"

"Dĩ nhiên không phải, thỉnh thoảng tới đây giải toả thôi, bạn cũng biết đó, cuộc sống có lúc rất áp lực, làm cho người ta không thể nào giải quyết. . . . . ." Cát Xuyến bất đắc dĩ buông tay.

"Lần nào cũng chỉ có hai người đi sao? Cũng gan quá đi! Lỡ gặp phải người xấu thì làm sao?" Trong long Lương Chân Chân hiểu ràng Cát gia nói rất đúng, nhưng buổi tối hai cô gái tới loại địa phương này, rất không an toàn.

"Chắc chắn không đâu! Tri Hàng và bác sĩ Quan đã làm hộ hoa sứ giả vài lần, hơn nữa mình Giai Ny đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, người bình thường không đến gần tụi mình được."

"Cũng đúng! Chân Chân mày không thể làm cho bản thân thả lỏng được, không nghĩ đến cái gì, không cần quan tâm cái gì, phiền não cũng được bi thương cũng được, thừa dịp đêm nay xóa bỏ toàn bộ, quên hết sạch sẽ, sau đó bắt đầu lại lần nữa." Tiết Giai Ny đưa cocktail cho cô.

"Ừ, mình thử một chút." Lương Chân Chân nhận lấy ly rượu, đặt ở bên môi khẽ nhấp một miếng, kết quả cô bị sắc đến liên tục ho khan, Cát Xuyến vỗ lưng của cô, "Chậm một chút."

Có lẽ là do duyên cớ ba người bọn họ quá mức nổi bật, khiến rất nhiều người đàn ông tới đây mời mọc, cũng không có một ai thành công, ôm đầy hi vọng đi tới, kết quả lại thất vọng mà về.

Lương Chân Chân đã uống vài ngụm rượu, con mắt trong suốt hiện ra vẻ mê ly, gò má đỏ bừng, đôi môi khẽ cong lên, dáng vẻ xinh đẹp kích thích Hormone của những người đàn ông kia, mà bản thân cô lại hoàn toàn không biết, nấc rượu hỏi "Hộ hoa sứ giả tối nay của hai người đâu?"

"Tối nay không nhắc tới đàn ông, phụ nữ chúng ta sẽ thống trị!" Tiết Giai Ny giơ cái ly lên cười đến vô cùng vui vẻ, ba người rất ăn ý cạn một ly, vừa uống vừa chơi đùa.

Không biết, tất cả đều trở thành phong cảnh trong mắt người khác, trên sôpha trong góc quán bar, mấy công tử có tiền ở thành phố C đang ngồi ở đó, trong đó có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ ngồi bắt chéo hai chân nhàn nhã nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, híp nửa mắt nhìn về phía ba cô gái đang đùa giỡn ở quầy bar, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười độc ác.

"Hứa thiếu, người phụ nữ kia không phải là Lương Chân Chân sao? Biến mất ba năm trở về rồi, còn quyến rũ hơn so với trước kia nữa, hahaha. . . . . . Da thịt nõn nà thật sự làm cho người khác thèm thuồng mà!" Một thiếu gia Phú nhị đại cười nói thô bỉ.

"Hứa thiếu, tối nay là cơ hội tốt, vừa đúng lúc báo thù năm đó." Trong mắt một người đàn ông khác lộ ra vẻ ác độc.

"Đúng vậy!" Mấy người đàn ông bên cạnh cũng rối rít phụ họa.

Người đàn ông được gọi là Hứa thiếu từ từ nắm chặt ly rượu trong tay, thật ra anh là bạn học của Lương Chân Chân, cũng chính vào năm đó lúc cô bị Phương Y Nhu hãm hại thì anh là một trong những người đàn ông bỉ ổi trêu chọc cô, cũng bắt đầu từ lúc đó, cuộc đời của anh đã hoàn toàn thay đổi, vốn là con trai lớn của cục trưởng, trong một đêm gia đình gặp biến cố lớn, cha bị bắt phán xử ở tù chung thân, trong một đêm mẹ và anh trở nên nghèo rớt mồng tơi, dưới sự bất đắc dĩ mẹ liền dẫn anh đến cầu xin ông ngoại đã đoạn tuyệt quan hệ —— ông trùm thuốc phiện của Đông Nam Á.

Ba năm nay anh đã trải qua sự đào tạo và cuộc sống vô cùng bi thảm, nhất là hai năm đầu, cơ hồ mỗi đêm trời tối đều phải duy trì cảnh giới cao nhất, còn thiếu chút nữa đã khiến anh bị bệnh thần kinh, cũng may là tố chất tâm lý của anh tốt, cuối cùng đã vượt qua được, cũng nhận được sự tin tưởng của ông ngoại, tiếp quản bộ phận buôn bán.

Trở lại thành phố C lần nữa, anh liền trăm phương ngàn kế bắt đầu lên kế hoạch, hi vọng một ngày có thể báo thù!

"Báo thù? Không gấp được." Hứa Kiến bưng ly rượu lên nhấp một miếng, chậm rãi nói, ánh mắt cũng không rời khỏi Lương Chân Chân, trong lòng anh có một loại khát vọng muốn cô mãnh liệt, mặc dù ba năm trước đây cô là phụ nữ của Đằng Cận Tư, nhưng anh vẫn rất muốn nếm thử mùi vị của cô, muốn biết rốt cuộc cô có ma lực gì mà có thể mê hoặc Đằng thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy đến xoay vòng vòng.

"Hứa thiếu!" Một người đàn ông trong đó nóng nảy, kết quả chạm phải ánh mắt lạnh buốt của Hứa Kiến, vội vàng im miệng.

"Chẳng lẽ mày quên hai cô gái bên cạnh Lương Chân Chân không phải là dạng hiền lành gì, với công phu mèo cào của tụi bây chưa chắc đánh thắng được họ, càng đừng nói tới người luôn núp trong bóng tối giúp đỡ bọn họ! Được rồi, đừng làm ồn nữa, Tam Lộc, mày thử qua xem có mời được tụi nó qua đây không."

"Vâng" Một người đàn ông áo đen đứng ở phía sau Hứa Kiến nghe lệnh đi về phía ba người Lương Chân Chân, thái độ khiêm tốn lễ độ nói: "Hứa thiếu của chúng tôi thấy ba vị tiểu thư uống rất sảng khoái, thật lòng muốn kết bạn, không biết ba vị có thể nể mặt hay không?"

Tiết Giai Ny giương mắt liếc anh một cái, giọng điệu rất là khinh thường, "Hứa thiếu, Hứa thiếu từ đâu tới?"

Trong mắt Tam Lộc chợt lóe lên, ngay sau đó khôi phục sự lạnh nhạt, "Xem ra, ba vị không nể mặt rồi phải không?"

"Nói cho Hứa thiếu gì đó của anh biết! Bà đây không rảnh chơi với anh ta, kêu anh ta tìm người khác đi!" Cát Xuyến lạnh giọng nói, trong quán bar thường gặp nhất chính là loại người trăm phương ngàn kế, nhìn thấy liền phiền!

"Hừ! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Vậy đừng trách tôi không khách khí!" Giọng nói của Tam Lộc trở nên hung dữ, đưa tay ra muốn bắt lấy Cát Xuyến.

Quan Hạo Lê ngồi ở góc khác trong quán bar cầm điện thoại lên gọi cho bạn tốt, "A Tư, chạy tới quán bar ‘Tả Mị Hữu Chuyển’ nhanh lên, chị dâu nhỏ bị người khác ức hiếp." Ngay sau đó tắt máy đi về phía ba người các cô.