【Hứa thiếu gia, quantòa xử chúng tôi thua, chứng cứ của đối phương vô cùng xác thực, khiếncho luật sư biện hộ của tôi á khẩu không trả lời được…】Anh ta còn chưanói hết đã bị cắt đứt.
“Một đám thùng cơm vô dụng! Để cho mấyngười làm chuyện gì cũng không xong!” Hứa kiến giận đến buột miệng mắngto, giờ phút này có thể dùng nộ hỏa công tâm * để hình dung anh, hiểnnhiên như một con chó điên.
(*) nộ hỏa công tâm: lửa giận đánh thẳng vào tim
Mới đầu, những người đó thề son sắt với anh bảo đảm nhất định sẽ thắng ởtòa, bởi vì tất cả chứng cứ bất lợi đều hướng về tập đoàn Đế Hào tư, hơn nữa, thời gian trước tất cả truyền thông và dư luận đều trách cứ vàchửi rủa đầy trời đầy đất, cán cân hoàn toàn nghiêng về phía bọn họ,không ngờ, đến bước ngoặt cuối cùng, lại bị bọn họ quay đầu thắng ngược!
Điều này khiến bọn họ bất ngờ, tương đương với cho bọn họ một “Vui mừngkhổng lồ”, đập đến đầu ngất não bành trướng, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng chắc thắng lại thua ở tòa?
“Hứa thiếu, bình tĩnh, tức giận… không tốt cho việc phục hồi.” Bác sỹ đột nhiên nói một câu.
Hứa Kiến độc ác trừng mắt liếc nhìn anh ta, nhưng sợ người ta nói chính làtình hình thực teé, hơn nữa nếu bộ phận đó xảy ra điều gì sai sót sẽ làchuyện cả đời, anh không dám lấy tính phúc nửa đời sau của mình ra nóiđùa, đành phải chịu đựng tức giận, trong lòng lại thành một hang ổ ngọnlửa ngùn ngụt, hận thù với Đằng Cận Tư lại tăng thêm một tầng.
Nhà họ Đằng.
Tâm tình người cả phòng đều sa sút, Đằng lão phu nhân gấp gáp đến mức bệnhtuổi già suýt nữa tái phát, may mà trong nhà vẫn luôn có bác sỹ tư nhân, sau khi truyền cho bà một chai nước biển, tình huống hơi chuyển biếntốt đẹp.
“Vẫn không có tin tức của cháu dâu ta sao?” Sau khi tỉnh lại câu đầu tiên Đằng lão phu nhân hỏi chính là an nguy của Lương ChânChân.
“Thưa lão phu nhân, thiếu gia cậu ấy đã dò xét chung quanh, ngài đừng quá lo lắng, thiếu phu nhân cô ấy là người hiền có trời phùhộ, nhất định sẽ bình an.” Hạ Đông ôn tồn an ủi.
“Ôi… chỉ hy vọng như thế.” Đằng lão phu nhân thở dài.
Thật ra thì Đằng Cận Tư vốn định lừa gạt bà nội, anh biết thân thể bà nộikhông tốt, lỡ như sốt ruột xảy ra điều gì xấu, anh sẽ không biết làm sao bây giờ, nhưng bà nội lại vẫn cứ gọi điện thoại cho anh hỏi Chân Chânđâu? Sao đi ra ngoài một ngày còn chưa về nhà, gọi điện thoại cũng không ai nghe, không phải gặp cướp chứ?
Anh nghĩ thầm: Nếu gặp phảicướp thì dễ nói rồi, nhưng cố tình to gan lớn mật lại là giặc cướp, chỉcó thể lừa gạt bà nội điện thoại di động của nai con bịrơi, đang chuẩn bị đến bệnh viện ăn cơm với cô, buổi tối không về.
Đoạn này ngược lại lừa gạt xong, ai ngờ bà cụ vô cùng khôn khéo, sau hai giờ lại gọi điện thoại tới, hỏi anh có đón được người không, muốn nghegiọng cháu dâu một chút, lần này lời nói dối hoàn toàn bại lộ.
Đồng thời, trong lòng anh hoàn toàn thê lương, không biết tình hình nai conbây giờ như thế nào, anh phái người điều tra số điện thoại Hứa Kiến gọitới, là điện thoại công cộng, cho nên, bây giờ anh rơi vào tình thế bịđộng, kiểm tra rất nhiều chỗ, vẫn không tìm được chỗ ẩn thân của HứaKiến.
May mắn, quan tòa xử thắng, khiến trên mặt mày ủ dột củaanh thêm một tầng vui sướng, cũng chỉ có một lúc, tâm tình vui sướngbiến mất đi không còn bóng dáng tăm hơi, kết quả này anh đã dự liệu từtrước, duy nhất chỉ tính sai nai con.
Tâm tình như đưa đám có thể suy nghĩ là biết, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng anh lại có cảm giác như ngồi trên đống lửa khó có thể yên ổn, mỗi một lầnchuông điện thoại vang lên, anh đều cho rằng Hứa Kiến gọi tới, kết quả,mỗi lần đều thất vọng, anh lại không liên lạc với ở nhà, trong lòng anhcàng lo lắng, có vài trường hợp anh đều không dám nghĩ đến.
“Cậuchủ, sáng ngày mai còn buổi họp báo, bên truyền thông cũng muốn biếttình huống tiến triển mới nhất của vườn hoa quốc tế Nhã Lam.” Nam CungThần báo cáo hành trình ngày mai, anh đương nhiên biết tâm tình cậu chủkhông tốt, nhưng công việc vẫn ở đó, ném không ra!
“Để phó tổnggiám đốc Tô thay tôi chủ trì họp báo, toàn quyền thay thế tôi trả lờitất cả các vấn đề về vườn hoa quốc tế Nhã Lam.” Đằng Cận Tư khàn giọngnói, lúc này anh nào còn rảnh rỗi đối phó với đám phóng viên bát quái?
“Dạ, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho phó tổng giám đốc Tô ngay.” Nam CungThần khom người lui ra, lúc này anh chỉ có thể cố gắng hết sức, làm hếtkhả năng chia sẻ một vài công việc cho cậu chủ.
Lúc anh ra cửaNam Hoa Cẩn cùng lúc vào phòng, ánh mắt hai người trao đổi đơn giản mấygiây, liền hiểu tình thế hôm nay, trong lòng đồng thời cảm thán lúc nàychính là lúc thiếu người, Quan Hạo Lê lại bị gia tộc cưỡng chế “Giamgiữ” rồi, nhất thời không phân thân về được; còn tứ thiếu gia Mạc ĐôngLăng, sau một chuyến đi Hồng kông, lập tức hiểu được trong trí nhớ củamình có một đoạn không trọn vẹn, vì muốn biết chân tướng ba năm trướcđây, đã đuổi tới nước Anh; nhị thiếu gia Nông Dịch Tiêu gần đây rất đauđầu, còn không phải bởi vì nuôi dưỡng con gái, thật sự không phân thânra được.
Vì vậy, chỉ còn lại tam thiếu Nam Hoa Cẩn kề vai sátchiến với đại ca Đằng Cận Tư, may mà có một trợ thủ đắc lực Nam CungThần, toàn tâm toàn ý vì tập đoàn Đế Hào tư mà bỏ ra lao động cần cù vất vả, không một câu oán hận.
“Đại ca, tra được một chút., bên cạnh vùng ngoài ô có một vài kho hàng bỏ không, tan hoang không chịu nổi,hàng năm không có người sử dụng, gần đây có khói bây lên, nói khôngchừng Hứa Kiến cặn bã đang giấu người ở đó.” Nam Hoa Cẩn ngồi trên ghếsa lôn, nói tin tức mới nhất vừa thu được cho đại ca biết.
“Khohàng bỏ không? Ở chỗ nào?” Đột nhiên cả người Đăgnf Cận Tư giống nhưkhôi phục tức giận, anh gần như tra từng khách sạn, nhà nghỉ, quán ăn và nơi công cộng trong thành phố cũng như vùng ngoại ô, kể cả bản ghi chép ra vào ở nhà ga, bến xe, và sân bay, toàn bộ không tra ra người này,vậy đã nói rõ: bọn họ không rời khỏi thành phố C, chỉ giấu ở chỗ anhkhông biết mà thôi.
Mà chỗ đó, rốt cuộc là nơi nào đây?
Anh suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra, nhưng lời tam đệ nói đã nhắc nhởanh, để cho anh ý thức được suy nghĩ của mình bị giới hạn, đã bỏ sót khu nhà dân dụng!
“Đại ca, anh đừng nnóng vội, em đã phái người đidò xét, nếu có tin tức gì sẽ gọi điện tới, ngoài ra, bên Thư Cách Gialqd có tin tức chính xác sao?” Nam Hoa Cẩn vỗ vỗ bả tai đại ca mình, radấu anh đừng sốt ruột.
“Cô ấy nói tối nay sẽ ra tay, nắm chắc chín mươi lăm phần trăm.” Đằng Cận Tư nhíu mày.
“Nắm chắc chín mươi lăm phần trăm, đã gần một trăm phần trăm rồi, cô ấy nóichuyện luôn luôn chính xác, chỉ cần vượt qua tối nay, tất cả đều có thểkết thúc rồi.” Trong giọng nói của Nam Hoa Cẩn có mừng rỡ nhàn nhạt,mừng rỡ rốt cuộc chuyện đã có thể giải quyết rồi, nhưng, còn một vấn đềnghiêm trọng hơn cần bọn họ đi đối mặt.
Kể từ bây giờ tới ngàymai, nhìn chỉ có vẻ mấy giờ, nhưng mà vô cùng nguy hiểm với Lương ChânChân mà nói, cô cũng chỉ là phụ ữn tay trói gà không chặt, phải chốnglại một đám đấng mày ra Hứa Kiến như thế nào?
Đưogn nhiên ĐằngCận Tư cũng nghĩ đến vấn đề này, môi mỏng mím thật chặt, chân mày nhíuchặt, lấy tay che mặt, vẻ khổ sở hiện rõ, ngay cả người phụ nữ của mìnhcũng không bảo vệ được, anh thật đáng chết!
Nam Hoa Cẩn thấy dáng vẻ khổ sở của đại ca như vậy, chỉ có thể dùng cách của đàn ông vỗ vỗ bờ vai đại ca, anh có thể nói gì? Lúc này tất cả ngôn ngữ đều yếu ớt.
Đúng lúc hai người rơi vào trầm mặc thì điện thoại của Nam Hoa Cẩn vang lên, anh vộ vã nhận, nghe xong bên kia giải thích, sắc mặt càng lúc càngtốt, “Coi chừng thật kỹ cho tôi, tốt nhất nghe ngóng thật hư, nhưng ngàn vạn lần không được bứt dây động rừng, chúng ta lập tức chạy tới.”
“Đi!” Đằng Cận Tư lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc này tâm tình của anh phức tạp mà khẩn cấp.
Sau khi Nam Hoa Cẩn dặn dò người bên kia làm việc cẩn thận đã đi theo bêncạnh đại ca ra ngoài, mặc dù sắc trời đêm đã đen, nhưng hai người đềuthấy được ánh rạng đông hy vọng, chỉ hy vọng lần này có thể thuận lợicứu Lương Chân Chân ra.
Trên xe, Đằng Cận Tư liên lạc với cụctrưởng cục công an, để anh ta điều người giúp mình, tốt nhất mang theosúng đạn thật, đợi lát nữa có thể sẽ có một trận đánh ác liệt cần đánh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ống kính chuyển sáng bên Hứa Kiến, sau khi lau xong thuốc, anh ta nằm nghỉngơi một lúc, trong lòng càng nghĩ càng không nỡ, liền dẫn người về khohàng cũ, cũng chính bởi vì anh ta quay về lần nữa, phát hiện Nam Hoa Cẩn phái người điều tra, dặn bản kẻ dưới trói chặt người, đồng thời ra lệnh thuộc hạ mang theo Lương Chân Chân nhanh chóng rời khỏi đây.
Đisuốt đêm tới ven biển cạnh thành phố, mở hết sức, một phút cũng khôngdám chậm trễ, quả nhiên vẫn cẩn thận chạy kịp tới thuyền, giao thiệp với Đằng Cận Tư đã lâu, anh ta cũng biến thành cẩn thận.
Lương ChânChân không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô đoán được a Tư tìmđược nưoi này, bị tên đàn ông đê tieẹn phát hiện, sau đó mang theo côtrốn khỏi đây suốt đêm, cô hy vọng nhường nào giờ phút này xe bị giánđoạn, không đi được, nhưng việc đời không thể như người ước nguyện.
Chờ khi Đằng Cận Tư và Nam Hoa Cẩn mang theo một nhóm cảnh sát chạy đến,mấy người Hứa Kiến đã chạy từ trước, chỉ lưu lại một kho hàng trốngtrải, căn cứ tình huống hiện trường, nơi này đúng là từng có người ở.
“Hứa Kiến đáng chết!” Đằng Cận Tư giận đếm đấm một quyền lên tường, bụi bặmlập tức kéo nhau rơi xuống, nhưng anh lại không biết đau, chỉ muốn rócxương lóc thịt Hứa Kiến, để giải trừ mối hận trong lòng anh.
“Đại ca, thời gian bọn họ rời đi cũng không lâu, chúng ta phái ngừoi chianhau đuổi theo, nhất định sẽ tìm được.” Nam Hoa Cẩn an ủi.
“Ừ.” Đằng Cận Tư nghiêm nghị gật đầu, vì kế hoạch bây giờ, cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.