Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 324: Du lịch hưởng tuần trăng mật (một)



"Chỉ cần em thích, muốn đi đâu cũng được." Trong mắt của Đằng Cận Tư ẩn giấu sự cưng chiều vô tận, anh cũng thừa dịp này cho mình một kì nghỉ dài hạn, thả lỏng tinh thần, quên đi những chuyện xảy ra gần đây.

"Ừ, mùa đông này, em rất muốn đến núi Alpes ở Thụy Sĩ ngắm tuyết, nhất định nơi đó rất đẹp, bông tuyết trắng xóa, như lạc vào tiên cảnh." Lương Chân Chân dán sát gò má ở trước ngực anh, tràn đầy mong chờ nói.

Cô vốn là một người rất thích du lịch, mặc dù mấy năm ở đại học Columbia cũng đã đi không ít địa phương, nhưng trước khác nay khác, tâm trạng hoàn toàn không giống nhau, cảm giác cũng sẽ không như vậy.

"Được." Đằng Cận Tư đồng ý vô cùng sảng khoái, mặt mày đều là nụ cười thỏa mãn.

Buổi tối, hai người chen chúc trên chiếc giường bệnh không rộng lắm, anh một câu em một câu trò chuyện trên trời dưới đất, trong lòng đều tràn đầy ấm áp, tình yêu, đơn giản như thế.

Bởi vì tâm trạng của Lương Chân Chân vui vẻ, cơ thể cũng khoẻ lại rất nhanh, hai ngày sau liền có thể xuất viện, Đằng lão phu nhân ở nhà đợi đến trong lòng nóng nảy, mặc dù ở trong điện thoại nói cho bà biết tất cả đều mạnh khỏe, nhưng không chính mắt thấy được người, vẫn là có chút không yên lòng .

Cho tới lúc cháu dâu về đến nhà, bà vẫn kéo tay của cô không buông ra, thao thao bất tuyệt (*) nói một tràng dài.

(*)thao thao bất tuyệt : nói liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt.

"Bà nội, cháu không sao, bà xem không phải cháu rất khoẻ mạnh sao?" Giọng nói tinh nghịch của Lương Chân Chân khiến Đằng lão phu nhân yên lòng, haizzz. . . . . . hai vợ chồng này gặp thật nhiều khó khăn, từ lúc bắt đầu tới bây giờ, không ngừng nhấp nhô, hôm nay, ứng với câu khổ tận cam lai mà (*).

(*)khổ tận cam lai : hết khổ đau, bất hạnh thì sẽ đến lúc được sung sướng, hạnh phúc.

"Không có việc gì là tốt, mặt của cháu cũng gầy đi trông thấy, về nhà bà nội sẽ bảo phòng bếp ngày nào cũng làm món ăn ngon cho cháu." Đằng lão phu nhân cưng chìu sờ gương mặt của cô, từ ái nói.

"Dạ." Lương Chân Chân gật đầu như giã tỏi, cô thật hạnh phúc, gả cho người đàn ông tốt, còn có bà nội thương cô, tất cả xem ra đều hạnh phúc như thế.

Bởi vì Đằng Cận Tư kiên trì, Lương Chân Chân không thể không đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, sau đó về nhà nghỉ ngơi, dù sao có bác sĩ tư nhân, cô vui vẻ ở nhà.

Đằng Cận Tư liền thừa dịp cô nghỉ ngơi mấy ngày nay về công ty xử lý công việc, cũng may chuyện vụ cháy đã xử lý ổn thoả, chân tướng đã bày ra trước mặt mọi người, kịp thời cứu lấy danh dự của tập đoàn Đế Hào Tư, kéo lại giá cổ phiếu, bây giờ còn có khuynh hướng tăng lên.

*****

Gần tối ngày hôm đó, Lương Chân Chân truyền nước biển xong liền đi ra sau vườn tản bộ, đắm chìm trong nắng chiều màu đỏ nhạt, xuyên qua cành lá sum xuê, tâm trạng thoải mái chưa từng có, cô hít một hơi thật sâu, không khí mát mẻ theo lỗ mũi chui vào đường hô hấp, nhẹ nhàng khoan khoái.

Vẫn là nơi này tốt! Cô vui vẻ suy nghĩ, bước chân nhẹ nhàng bước đến chỗ hành lang lần trước, tìm nơi ngắm cảnh tốt ngồi xuống, sau khi trải qua hai lần sống chết, cô học được cách quý trọng cuộc sống hiện tại, quý trọng niềm hạnh phúc không dễ có hơn bất cứ ai.

Đột nhiên điện thoại vang lên, là Quý đại ca.

【 Chân Chân, em khoẻ lên chưa? Thật xin lỗi, là anh hại em. 】 Giọng nói của Quý Phạm Tây trầm thấp mà hơi tự trách.

"Khoẻ hơn nhiều rồi. Quý đại ca, chẳng lẽ chuyện này là do anh sắp xếp?" Lương Chân Chân cố ý làm ra vẻ kinh ngạc.

Quý Phạm Tây bị lời của cô khiến cho ngây ngẩn cả người, vội vàng phủ nhận, 【 Dĩ nhiên không phải. 】

"Vậy thì anh không phải là người bắt cóc em, sao lại là anh hại em?" Giọng của Lương Chân Chân nhẹ nhàng tự nhiên, hoàn toàn không có chút ý đùa giỡn nào.

【 Nhưng. . . . . . nếu hôm đó không phải anh cố chấp muốn ăn cháo ở Tô Ký, sao em bị bắt cóc. . . . . . . 】 Giọng nói củ Quý Phạm Tây vẫn trầm thấp, mấy ngày nay anh vẫn rất đau lòng, nếu quả thật thật xảy ra chuyện gì, cả đời này anh cũng sẽ không yên lòng.

"Quý đại ca, ngày đó chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, cho dù anh không gọi điện thoại cho em, nói không chừng cũng sẽ là người khác." Giọng của Lương Chân Chân rất bình thản.

Chẳng lẽ giữa người với người, chính là như vậy sao?

Trước kia gặp đất đá trôi ở huyện Thông, vì bảo vệ mình mà hai chân của anh bị tổn thương nghiêm trọng; vậy mà hôm nay, vật chuyển sao dời, bởi vì một cuộc điện thoại của anh mà cô bị người xấu bắt cóc, lần này, cũng xem như "Huề nhau" rồi.

Bởi vì cô thiện lương mà Quý Phạm Tây càng cảm thấy tội lỗi hơn, thậm chí anh cũng không dám hỏi trong lúc cô bị bắt cóc xảy ra chuyện gì, nói đi nói lại, anh không hơn kém gì một con quỷ nhát gan! Ở phương diện tình cảm, anh thật sự rất thất bại, nghe cô nói xong cuối cùng trong lòng cũng buông xuống một tảng đá nặng ngàn cân.

【 ừ, anh hiểu. 】 trong lòng anh không khỏi dễ chịu hơn rất nhiều, thật sự là một cô gái tốt, là mình không có phúc khí có được cô.

"Quý đại ca, mỗi người đều có kiếp số của mình, nhìn từ một góc độ khác, có lẽ cũng không xấu như trong tưởng tượng của chúng ta, có mất tất có được, ông trời rất là công bằng." Lương Chân Chân cười ha hả nói.

【 nói đúng, chúng ta nên học cách suy nghĩ vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau, cuộc sống bó buộc ngược lại không tốt. 】 Quý Phạm Tây cũng muốn mở lòng ra, anh "cứu" Chân Chân một lần, cũng " hại" cô một lần, bất kể là cố ý hay vô ý, kết quả đã tạo thành, chỉ có thể nói là ý trời trêu người.

"Haha. . . . . . Vậy sao! Nghe ba anh nói anh đã có thể đi bộ mà không cần chống nạng nữa? Tiếp tục cố gắng lên nha!" Lương Chân Chân rất vui mừng rốt cuộc anh đã nghĩ thông suốt.

【 ừ, bác sĩ nói kết quả hồi phục rất tốt. 】

. . . . . .

Trò chuyện một chút, thời gian liền trôi qua, chân trời nhuộm ánh vàng tựa như vẩy lên chút mực, thay đổi dần dần, Lương Chân Chân cúp điện thoại liền trở về phòng khách, mùa thu đông, trong vườn hoa ẩm ướt, thể chất cô sợ lạnh, không nên ở đây trong thời gian quá dài.

Bởi vì công việc quá bận rộn nên Đằng Cận Tư không có trở về ăn cơm tối, anh muốn sắp xếp xử lý công việc của một tháng trong mấy ngày này, nếu không anh sẽ không yên tâm đi chơi, sau khi trải qua sự kiện hoả hoạn, anh dặn dò cấp dưới mỗi tuần phải tiến hành kiểm tra hiện trường một lần, bộ an ninh phải chịu trách nhiệm an toàn của toàn bộ công trình, ngày nào cũng phải kiểm tra, bảo đảm không xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, phải chuẩn bị bình chữa cháy đầy đủ.

*****

Trạm du lịch thứ nhất, biển Aegean ở Hy Lạp.

Ngay cả tên đã đẹp đến động lòng người, dĩ nhiên phong cảnh càng thêm đẹp.

Lương Chân Chân ngồi ở trên máy bay nghĩ tới chuyện này, vẫn còn nhớ Tô Hữu Bằng và Thái Lâm từng diễn qua một bộ phim truyền hình, tên là 《 Định tình biển Aegean》, lúc ấy cô đã bị thu hút bởi cảnh đẹp ở đây, trong lòng mơ ước có một ngày mình có thể đến đây, hôm nay, mơ ước đã thành sự thật.

"Nghĩ gì thế?" Ngón tay của Đằng Cận Tư nâng cằm của cô gái trong ngực lên, phát hiện môi cô mang theo nụ cười, không khỏi ôn tồn hỏi.

"Em đang nghĩ biển Aegean thật sự như thế nào? Có giống như những bức ảnh trên mạng không? Nhà cửa màu trắng, cửa sổ màu hồng hoặc xanh lá hoặc xanh lam, giáo đường trắng, máy xay gió nhà xay bột, cùng với sóng biển xanh thẳm cuồn cuộn. . . . . ."

"Hình như những lời này em đã từng nói với anh một lần." Đằng Cận Tư cau mày nhớ lại.

"Hả?" Lương Chân Chân chớp lông mi dày như cánh bướm, vẻ mặt khó hiểu.

Hai giây sau, chân mày của Đằng Cận Tư giản ra, giọng nói cưng chiều, "Lúc đến Provence, em cũng hỏi anh qua những lời giống vậy, có nhớ không?"

"Đáng ghét! Anh chỉ biết chọc em!" Lương Chân Chân nũng nịu đánh anh một cái, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ba năm trước đây cùng đến Provence với A Tư, nơi đó thật sự là vương quốc cỏ Lavender, khắp nơi đều phiêu đãng hơi thở lãng mạn, làm cho người ta chỉ muốn ở trong bụi rậm Lavender nhẹ nhàng tung bay, giống như bươm buớm sung sướng vui vẻ, tự do nhẹ nhàng bay lượn ở trong hải dương đầy hoa tươi, vô câu vô thúc (*).

(*)Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.

"Bà xã ngốc, sao anh lại chọc em, thích nơi đó sao? Đợi sau khi chúng ta sinh con, một nhà ba người chúng ta lại đến đó lần nữa, anh đã mua lại trang viên rượu nho đó rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ở." Đằng Cận Tư hôn khóe môi cô.

"Cái gì một nhà ba người! Chữ Bát (八) còn chưa có chổng đít lên đấy. . . . . ." Trên mặt Lương Chân Chân toát ra vẻ thẹn thùng, màu hồng nhạt lặng lẽ lan tràn tới mang tai, chuyện gì A Tư cũng chuẩn bị tốt, cô chỉ cần hưởng thụ cái có sẵn là được, trang viên rượu nho đó, mặc dù không lớn, cũng rất ấm áp lịch sự tao nhã, cô rất thích.

"Thật sao? Vậy tối nay phải thật cố gắng mới được, kế hoạch tạo người, anh hi vọng có thể có được một đứa con gái đáng yêu như em." Giọng nói của Đằng Cận Tư khàn khàn quyến rũ.

Lương Chân Chân xấu hổ trừng mắt liếc anh một cái, "Luyến nữ!"

"Anh chính là thích con gái."

"Ngộ nhỡ là con trai thì sao?" Lương Chân Chân bĩu môi, mất hứng.

"À. . . . . . Chỉ cần là em sinh, mặc kệ là con trai hay là con gái, anh đều thích." Đằng Cận Tư hơi trầm ngâm rồi nói.

"Hừ! Miệng lưỡi trơn tru! Mới vừa rồi rõ ràng anh nói thích con gái." Ngón trỏ của Lương Chân Chân khó chịu chọc chọc lồng ngực cứng rắn của anh.