Quan toà tuyên bố tạm nghỉ thẩm án, mọi người liền đường ai nấy đi, lúc gầnđi rối rít nhìn hai anh em với ánh mắt nghi hoặc, các cuộc bàn luận khónghe cứ vang lên bên tai không dứt.
Lương Chân Chân xem tất cảnhư không có gì, lúc quyết định đi bước này cô đã sớm chuẩn bị tốt những gì phải chịu đựng, cho nên dù có khổ sở hay khó hơn nữa cô cũng sẽ kiên trì, vì anh trai việc gì cô cũng nguyện ý làm. Mệt mỏi, kiệt sức.
Đợi sau khi mọi người đi về hết, Diệp Thành Huân tiến lên một bước kéo cánh tay của em gái, nhỏ giọng trách mắng: "Chân Chân, em đang làm gì vậy?Ai muốn em tới gánh tội thay anh sao? Em hồ đồ đủ chưa!"
"Anh à, em không có hồ đồ, em đã suy nghĩ kĩ rồi , anh cho rằng mẹ Diệp dễ lừagạt như vậy sao? Mấy ngày không trở về thì có thể nói là đi công tác,nhưng mấy tháng thậm chí mấy năm không trở về, chẳng lẽ mẹ không nghingờ sao? Hơn nữa, anh là trụ cột của gia đình, kể từ sau khi mẹ Diệp ngã bệnh nằm viện, nhiệm vụ kiếm tiền nuôi gia đình được đặt trên vai anh,nếu anh có chuyện gì thì mẹ và em phải làm gì bây giờ? Cơ thể mẹ lạikhông tốt, mẹ sẽ không chịu nổi ." Lương Chân Chân nghẹn ngào nói, nướcmắt không khống chế được chảy xuống theo gương mặt, lướt qua khóe môi,khổ sở khó khăn nuốt xuống.
"Chân Chân. . . . . ." Diệp ThànhHuân tựa như thở dài khẽ gọi một tiếng, đưa tay phủ lên gương mặt trắngnõn như gốm sứ của cô mà an ủi, lòng ngón tay êm ái lau khô nước mắttrên khóe mắt cô, 13 năm sống chung anh đã sớm xem Chân Chân là ngườinhà mình thương yêu nhất, mà gần đây mới phát hiện cô có tình yêu nam nữ với mình, trong lòng vừa cảm thấy vui sướng vừa phiền não.
"Anh. . . . . ." Trong giọng nói mềm mại của Lương Chân Chân lộ ra tình ý, êm ái phất qua lòng của Diệp Thành Huân, một giây kia quỷ thần xui khiếnanh ấn xuống trên trán Chân Chân một nụ hơn, thuận thế ôm cô vào trongngực, cằm chống đỡ ở trên đầu cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lương Chân Chân gần như tham lam hưởng thụ sự ấm áp trong ngực anh trai, đâylà một lần cuối cùng, anh trai đã có chị Quân Nhã làm bạn gái, cô cũngnên hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Đè xuống phần chấp niệm này, đứng xa xa nhìn bọn họ hạnh phúc là đủ rồi.
Nhưng cô không biết một màn này đã bị thám tử do Nam Cung Thần mời chụp được, hình ảnh ôm nhau này, thật sự là rất chói mắt.
Bởi vì vụ án vẫn còn ở trong quá trình điều tra, Diệp Thành Huân và LươngChân Chân chỉ cần phối hợp điều tra, thời gian còn lại đều được tự do,buổi tối hai người liền cùng nhau về nhà, kể từ sau khi mẹ Diệp xuấtviện, cả nhà bọn họ vẫn chưa chính thức ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm.
Trong phòng khách, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Lương Chân Chân vungống tay áo ở trong phòng bếp nhỏ hẹp giúp mẹ Diệp nấu cơm, lúc thì rửakhoai tây, lúc thì cắt cà chua. . . . . .
Chỉ cần loại vui vẻđơn giản và bình thường như vậy cũng đủ để cho cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc, chỉ ước gì cả đời này đều trôi qua như vậy, thật là tốtbiết bao!
Hôm nay tâm tình của Diệp Lan rất tốt, con trai đicông tác trở về, con gái cũng ở đây, một nhà ba người hòa thuận ăn bữacơm, vô cùng ấm áp.
"Huân à, gần đây công ty rất bận à? Sao hayđi công tác như vậy? Con đừng để cho bản thân quá mệt mỏi đó." Diệp Lannhai cơm dặn dò.
"Dạ, biết rồi mẹ, cơ thể con khoẻ mạnh lắm."Diệp Thành Huân cười ha hả trả lời, trước tiên chuyện này chỉ có thể gạt mẹ, mẹ vừa mới xuất viện cơ thể còn chưa khỏe hẳn, căn bản không chịunổi kích thích.
Lương Chân Chân vẫn rũ đầu bới cơm, trước khi cô và anh trai về nhà đã giao hẹn cẩn thận rồi, mặc kệ ra sao thì trướctiên vẫn nên giấu mẹ Diệp, chuyện sau này sau này hãy nói.
"Chân Chân à, sao hôm nay con ít nói vậy, ở trường học bị ăn hiếp sao? Hay là công việc ở nhà hàng Tây không được tốt à?" Diệp Lan là người tỉ mỉtinh tế, mọi cử động của người thân đều quan sát rất tỉ mỉ, rõ ràng bàcảm thấy tối nay hai đứa bé này có chỗ nào không ổn, nhưng cụ thể là chỗ nào không ổn lại không nói ra được, tóm lại chính là khiến cho bà cómột loại cảm giác là lạ.
"Khụ. . . . . . Không có đâu, mẹ Diệp,con ở trong trường học rất biết điều, mọi người đối với con đều rất tốt, công việc ở nhà hàng Tây cũng rất nhẹ nhõm, tất cả OK ." Lương ChânChân nâng lên một khuôn mặt tươi cười, ngọt ngào làm nũng nói.
Diệp Lan rất muốn nhìn ra điều gì ở trên mặt cô, nhưng thật sự là tìm khôngra bất kỳ sơ hở nào, thở dài, coi như là mình đa tâm đi, ngay sau đó đổi đề tài trò chuyện.
Sau bữa cơm chiều, Lương Chân Chân khôngmuốn trở về túc xá, khó được dịp ngủ với Mẹ Diệp, để hưởng thụ này tìnhthương ấm áp y hệt của mẹ, chiều nay, cô ngủ rất ngon, ngay cả khóemiệng cũng hơi nhếch lên .
*****
Nhìn lại Diệp ThànhHuân, thì không được bình tĩnh như vậy rồi, anh một mực đắn đo có nêngọi điện thoại cho bạn gái không, nói chuyện anh bị hãm hại cho cô biết, đã chuẩn bị hết những lời sắp nói ra nhưng anh vẫn chần chừ do dự, anhthật sợ sự hạnh phúc ngắn ngủi này lập tức sẽ tan vỡ, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Trong lúc anh do dự, đột nhiên điện thoại di động vang lên, đây là tiếng chuông anh cài riêng cho Tiểu Nhã, vừa nghe cũng biết, phút chốc trong lồng ngực dâng lên một sự ngọt ngào khó có thểdiễn tả bằng lời, không chút do dự ấn phím nghe.
"Tiểu Nhã, còn chưa ngủ sao?"
【 Sớm như vậy, sao người ta ngủ được! Mấy ngày nay anh đang bận rộnchuyện gì vậy? Cả ngày không thấy bóng dáng, cũng không tới đón người ta tan việc. 】
Thẩm Quân Nhã nũng nịu nói lầm bầm, trong lòng mơhồ hơi bất mãn, người ta đều nói lúc đàn ông theo đuổi bạn sẽ xem bạnnhư bảo vật quý giá nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi theo đuổi đượcrồi lại không nóng không lạnh, phớt lờ không để ý tới, cô vốn cho làDiệp Thành Huân sẽ khác với những người đàn ông kia, thật không nghĩ đến anh cũng học những thói xấu của những người đàn ông kia, bắt đầu sĩdiện rồi !
Diệp Thành Huân bị cô làm nũng đến ngực cũng tê dại,chỉ hận không thể lập tức bay đến nhà cô ôm cô vào trong ngực hung hănghôn một phen, nghe được trong giọng nói của cô có sự oán trách thì không khỏi căng thẳng, cuống quít an ủi: "Tiểu Nhã, mấy ngày nay thật sự làquá bận rộn, là anh không tốt, ngày mai anh tới đón em tan việc đượckhông?"
【 Được rồi, thấy anh có lòng xin lỗi, em đại nhân khôngchấp nhất với tiểu nhân! 】 Thẩm Quân Nhã nũng nịu thở dài, vậy thì choanh thêm một cái cơ hội, dám không quý trọng mình? Hừ hừ. . . . . .
Trong đầu đột nhiên hiện ra một gương mặt xinh đẹp anh tuấn nhiều tiền, lầntrước ở khách sạn Đế Hào Tư nhìn thấy con trai của bác Quý, chiến hữu cũ của ba ba Quý Phạm Tây, một giây kia ở trong lòng cô thầm so sánh bạntrai Diệp Thành Huân với anh ta, phát hiện bạn trai cô ở trước mặt anhta thua kém về mọi mặt! Thật làm cho cô rất thất vọng!
"TiểuNhã. . . . . . Em. . . . . ." Chợt Diệp Thành Huân không nghe thấy âmthanh, còn tưởng rằng bạn gái ngủ thiếp đi, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
【 À, đúng rồi, buổi tối mấy hôm trước em đã gặp em gái anh ở khách sạn Đế Hào Tư rồi. 】 Thẩm Quân Nhã chợt nói, chuyện này thiếu chút nữa cô đãquên rồi.
"Em không nhận lầm người chứ?" Diệp Thành Huân nhẹgiọng cười nói, khách sạn Đế Hào Tư là chỗ nào? Đều dành cho những kẻ có tiền và danh môn quý tộc, căn bản không phải là nơi mà người bìnhthường như bọn anh có thể đặt chân tới, Chân Chân càng không thể nàoxuất hiện ở chỗ đó.
Đối với việc bạn trai không tin tưởng, ThẩmQuân Nhã rất bất mãn, giống như là cô đang cố ý thiết kế em gái của anhvậy, giọng giễu cợt nói:
【 Em đã nhìn kĩ rồi, tuyệt đối là emgái anh! Không biết em ấy và một người đàn ông ăn mặc sang trọng đangnói gì ở đây, nhìn nét mặt và cử chỉ hai người dường như rất quen thuộc, chẳng qua lúc ấy em có chuyện nên không có qua chào hỏi với em ấy, đoán chừng em ấy cũng không muốn bị em nhìn thấy, chuyện này rất khó nói mà! 】
"Không thể nào! Chân Chân đơn thuần thiện lương, tuyệt đốikhông phải là cái dạng gái đó!" Diệp Thành Huân không nhịn được lớntiếng phản bác, em gái của anh giống như một đóa hoa sen trắng thuầnkhiết tốt đẹp, sao lại là thứ đàn bà kinh khủng trong miệng Tiểu Nhã nói ra?
Mặc dù em ấy đã từng vì phí giải phẫu của mẹ mà bán cơ thểcủa mình, nhưng đó cũng là do bất đắc dĩ, là bởi vì mình vô năng mới épem ấy làm vậy.
【 Diệp Thành Huân! Tại sao anh lại lớn tiếng vớiem vậy! Em chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh xem chừng em gái của mình,đừng để cho em ấy làm loạn ở bên ngoài, anh vậy mà nghi ngờ em vu oanhãm hại em ấy! Còn kích động đến như vậy? Em thật sự hoài nghi anh cótình cảm đặc biệt gì với em gái anh hay không! Hừ! 】
Thẩm QuânNhã giận đến "Bộp" một cái cúp điện thoại, ném con gấu bông Diệp ThànhHuân tặng cô xuống đất, trong miệng tức giận mắng: "Anh nghĩ mình là aivậy! Bổn tiểu thư đồng ý quen với anh là để mắt tới anh, là phúc phậnanh tu tám kiếp mới có được! Lại dám la tôi? Anh thì là cái thá gì! Đúng là không biết điều!"
Mà bên kia điện thoại Diệp Thành Huân vẫnđang hối tiếc không thôi, vừa rồi quả thật mình quá kích động rồi, nhấtthời nóng lòng làm mất lòng Tiểu Nhã, nhất định bây giờ cô ấy đang rấtđau lòng, vội vàng gọi lại, lại phát hiện vô luận gọi như thế nào đềukhông có người nghe, không khỏi lo lắng, nhắn hết tin này đến tin khácan ủi xin lỗi cô.
Tất cả đều giống như đá chìm xuống biển khôngchút tin tức, anh chóng mặt ngã xuống giường, mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh rất muốn nói cho Tiểu Nhã biết, để cô cùng chia sẻvới mình, sự an ủi và động viên của cô là động lực lớn nhất của mình,nhưng ——
Khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười khổ, tínhcách của Tiểu Nhã anh rõ ràng nhất, hiếu thắng lại sĩ diện, mà người cóthể chia sẻ với bản thân, cũng chỉ có cô nhóc Chân Chân kia.
Thật ra thì cũng không phải anh nghi ngờ lời của Tiểu Nhã, chỉ là trong tiềm thức không muốn tin tưởng Chân Chân vẫn qua lại với vị đại gia kia, xem ra đêm đó ở trong sân trường thấy một bóng lưng giống Chân Chân, chắclà em ấy không thể nghi ngờ.
Rốt cuộc thì có ẩn tình gì mà khiến Chân Chân còn liên lạc với người nọ? Chuyện này và chuyện em ấy gánhtội thay mình có liên quan với nhau không?
Còn có một lần ChânChân lỡ lời "Anh, sao không phải là em. Quan tâm chuyện? Chuyện này nóikhông chừng là do em. . . . . ." , lúc đó anh chỉ xem như lời nói đùa,vậy mà hôm nay anh không khỏi suy nghĩ sâu xa .
Tất cả đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Người hãm hại anh rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc có quan hệ gì với Chân Chân hay không? Kim chủ của cô là ai?
Ôm mấy nghi vấn này, anh từ từ ngủ thiếp đi, thầm nghĩ: đợi ngày mai hỏiChân Chân là được, về phần Tiểu Nhã, ngày mai rút thời gian hẹn hò vớicô, không biết mình đã bị người ta đá.
*****
Hơn mườigiờ ngồi trong máy bay trên không trung, nhìn qua Đằng Cận Tư không hềcó chút mệt mỏi nào, ngược lại càng lúc càng mạnh mẽ kiên cường, khíphách phi phàm, cả người tản ra một loại khí phách cao quý vương giả,như thần để mọi người quỳ lạy.
Nam Cung Thần đi tới nhận lấy tây trang màu đen cậu chủ cởi xuống, chỉ mặc áo sơ mi đen, quần tây dài đen thì anh đã tựa như tôm giả, cả người bao phủ một loại khí thể tàn bạo,khiến người khác cảm giác được loại áp lực vô hình.
"Lập tức mang cô ấy đến biệt thự Lan Đình Uyển cho tôi." Giọng nói của Đằng Cận Tư lạnh tới tận xương tủy.
"Vâng, tôi lập tức làm ngay." Nam Cung Thần kính cẩn nhận lời, hôm nay khôngthể chọc cậu chủ đâu! Trên người cậu chủ như trang bị đầy đủ súng đạn,ai đụng vào sẽ chết không nơi chôn thân.
Đợi sau khi Nam CungThần rời đi, Đằng Cận Tư nắm chặt quả đấm, khớp xương vang lên tiếng"Rắc rắc" giòn vang, nhìn vào thì bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng,chỉ có khoé miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Mèo hoang nhỏ, là em buộc tôi .
***
Trong sân thể dục của trường đại học F, một đám nam sinh tràn trề sức sốngđang chuyền bóng, trên khán đài từng tốp từng hàng nữ sinh vây đầy xungquanh, hằng giọng hô to vì nam sinh mình thích "Cố lên!"
LươngChân Chân biểu hiện rã rời, cô không có bất kỳ hứng thú nào với bóng rổ, hồi cấp ba thường đi xem là bởi vì ở trong đó có anh trai, mà bây giờ,đã không còn người để cô đi cổ vũ.
"Chân Chân, sao cậu phờ phạcnhư vậy? Gần đây hành tung luôn xuất quỷ nhập thần , cậu không sao chớ?" Tiết Giai Ny không nhịn được hỏi nói.
"Không có mà, chỉ là domình phải đi làm thêm mà thôi, cho nên tương đối bận rộn." Lương ChânChân vén tóc rơi trước trán, cười nói.
"Chân Chân, cậu thật cựckhổ quá! Đại học chính là thời điểm tốt để yêu đương, sao cậu có thểdùng hết những khoảng thời gian tốt đẹp này đi làm thêm vậy?" Đầu CátXuyến bu lại, mặt nghiêm túc nói.
"Trời ơi! Hai cậu tiếp tục xem đi..., mình đến thư viện đọc sách, bái bai." Lương Chân Chân không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, cô phát hiện gần đây mình luôn trốn tránhrất nhiều thứ, hơn nữa cũng càng ngày càng nhiều bí mật giấu diếm cácbạn, kiềm nén đến cô cũng không thở được.
"Chân Chân, thứ bảytuần này bạn trai mình sẽ dẫn bạn của anh ấy tới tổ chức sinh nhật chomình, đến lúc đó có nhìn trúng ai thì nói cho chị đây biết, chị bảo đảmsẽ giúp em." Cát Xuyến lớn tiếng nói.
Lương Chân Chân mỉm cười với cô một cái rồi đi, lưu lại một bóng lưng cô đơn cho các cô.
Tiết Giai Ny cau mày nhìn bóng lưng bạn tốt, kể từ sau khi mẹ Diệp ngã bệnh, trên mặt Chân Chân rất ít khi cười, ngay cả bóng lưng cũng khiến chongười nhìn cảm thấy—— bi thương.
Xem ra phải tìm thời gian tâm sự với cô ấy một chút rồi, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng là không được, sẽ rất buồn bực.