Đằng Cận Tư hơi nhướn mày lên, đôi mắt đen, hẹp và dài hơi nheo lại, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hết sức thoải mái và tùy ý. Có một vài sợi tóc rủ xuống trước trán càng làm tăng thêm sự anh tuấn trên gương mặt anh, tạo nên một sự tà mị và hấp dẫn không nói nên lời.
Cho dù thể lực của anh có tốt hơn nữa, nhưng mấy ngày đi đường liên tục cùng với tối qua vận động kịch liệt, thì người sắt cũng phải mệt lử mà nằm sấp xuống. Cho nên dù Đằng Cận Tư có cường tráng đến mấy, cũng phá lệ ngủ thẳng cẳng đến lúc mặt trời nhô lên cao. Hơn nữa cảm giác ngủ này thật sự rất thoải mái, giống như là lần đầu tiên anh ngủ mà chẳng phải lo sợ gì cả, tự làm theo ý mình.
Lương Chân Chân nuốt một ngụm nước miếng. Đây là lần đầu tiên cô quan sát ác ma gần đến như vậy. Cô phát hiện ra, dáng vẻ của anhh thật sự là…rất đẹp trai. Mà dùng hai chữ đẹp trai cũng chẳng thể hình dung được. Nói như thế nào đây, anh giống như là đứa con được ông trời thiên vị. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan vô cùng tinh xảo, để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo, rung động lòng người, làm cho người ta không thể di dời tầm mắt.
“Sao vậy? Nhìn đến ngây ngốc?”
Đằng Cận Tư nhếch môi đùa bỡn, khóe miệng khẽ nở một nụ cười quyến rũ, dáng điệu không giống với hình ảnh khát máu lạnh lùng thường ngày của anh.
"Không có! Làm sao có thể!"
Vẻ mặt Lương Chân Chân hoảng hốt phản bác.
Trong lòng cô nói thầm: ai biết anh đột nhiên thay đổi phong cách trở nên anh tuấn tà mị như vậy, khuôn mặt người chết xấu xa cũng thay đổi, ánh mắt sắc như dao lạnh lẽo khắc nghiệt đã biến mất không để lại dấu vết.Hơn nữa, sáng sớm còn phóng điện với cô! Khiến tâm trí cô mê hoặc, làm hại cô sắp bị anh đầu độc rồi !
"Mèo hoang nhỏ, em đỏ mặt."
Đằng Cận Tư đột nhiên lại gần, ngón tay khẽ xoa gương mặt mềm mại dịu dàng của nàng, hơi thở ấm áp.
“Tôi không phải là con mèo hoang nhỏ”.
Lương Chân Chân chán ghét phủi ngón tay của anh, bỉu môi đỏ mọng thở phì phò nói, con mèo nhỏ là con mèo nhỏ, tại sao còn thêm một chữ "hoang"! Làm cho cô giống như rất "hoang", rõ ràng cô cũng rất ngoan có được không!
"Vậy. . . . . . Nai con, chỉ có thể là một nai con của riêng anh."
Đằng Cận Tư nhìn đôi mắt to long lanh nước của cô, phản ứng đầu tiên chính là cô như nai con trong suốt đáng yêu.
“Tôi cũng không phải là động vật.”
Người nào đó tiếp tụcphản đối, ác ma đúng là có sở thích biến thái! Rất thích tặngcho cô một ít biệt hiệu của động vật, sau đó giam cầm cô giống như thú cưng.
Sáng sớm là lúc người đàn ông không chịu được cám dỗ nhất, hơn nữa đối với một người đàn ông tối hôm qua không được thỏa mãn mà nói nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dịu dàng ở trước mắt, còn có đôi môi đỏ mọng hồng hào, vật phía dưới người nào đó bắt đầu tỉnh dậy.
Động lòng không bằng hành động, lật người một cái, động tác anh lưu loát đè Lương Chân Chân ởphía dưới, ra vẻ muốn hôn cô.
“A!”
Lúc này Lương Chân Chân mới ý thức được là hai ngưòi đều đang khỏa thân, sự ma sát của da thịt khiến cho gương mặt cô ‘Oanh’ bốc cháy lên, còn nữa, vật cứng đang chống đỡ trên người mình này.
Anh không nên quá kích động như vậy chứ! Giống như ăn mãi không no! Đáng ghét hết sức!