"Cho dù mày có tức giận thì cũng không thể làm gì được đầu. Tốt nhất mày nên biết thân biết phận thì hơn."
"Đáng ghét"
UU lao nhanh đến tóm chặt lấy váy của cô ta kéo mạnh. Nhã Khanh tức giận muốn đẩy bé con ra nhưng nó giống như bạch tuộc, đẩy thế nào cũng không chịu buông ra. Nhìn tay cô ta đang bám chặt lấy tay mình, UU há to miệng cắn mạnh vào tay Nhã Khanh. Cô ta đau đớn hét lên, dùng hết sức hất UU văng ra xa. Advertisement
"Đau..." UU nằm co người, lưng nó bị va đập mạnh, đau đến không dậy nổi.
"Nghiệt chủng, mày dám cắn tao."
Nhã Khanh tức giận quát lớn. Cô ta cầm lấy thước gỗ trên bàn Lăng Viên rồi từ từ đi đến trước mặt U U. Nghiệt chủng này dám làm đau cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không tha. Nhã Khanh vung thước gỗ lên, vừa định đánh xuống người U U thì bị giọng nói lớn phát ra từ phía cửa làm cho giật mình hoảng sợ.
Cô ta run rẩy quay người lại, phát hiện Lăng Quân đang tức giận đùng đùng nhìn cô ta. Thước gỗ trên tay Nhã Khanh rơi xuống, cô ra sợ hãi nhìn Lăng Quân.
"Cô... đang làm gì người thừa kế tương lai của Lăng gia vậy?" Lăng Quân nhíu mày nói. Advertisement
"Em... tất cả không giống như anh thấy đâu..."
Nhã Khanh ấp úng nói nhưng chỉ thấy Lăng Quân vội vàng đi vào trong, lướt qua cô ta đến bên UU đang đau nằm dưới đất. Ông ta lo lắng bế U U lên, còn không quên quay sang cảnh cáo Nhã Khanh.
"Cô cứ chờ đó."
Ông nội Lăng vừa nghe thấy chắt nội xảy ra chuyện thì lập tức lao đến. Thấy UU đang được bác sĩ bôi thuốc, cơn tức giận liền trực tiếp bùng nổ. Khó khăn lắm ông mới có một đứa chắt đáng yêu, vậy mà ngay trong Lăng gia cũng có người dám làm ra loại chuyện độc ác này, có phải là chán sống rồi không?
“Là ai? Là ai dám làm chắt nội của ta bị thương?" Ông nội Lăng tức giận quát lớn.
Lăng Quân nhìn sang Nhã Khanh, ánh mắt của ông nội Lăng cũng nhìn sang cô ta. Lại là Nhã Khanh này, rốt cuộc Lăng gia đã làm điều gì để rồi bất hạnh có một đứa con đầu như vậy chứ?
"Là cô đánh UU đúng không? Cô đúng là không coi lão già này ra gì nữa rồi, cố định tạo phản đấy à?" ông nội Lăng chỉ tay về phía Nhã Khanh lớn tiếng mắng.
"Con... con không có. Là do UU cắn con trước, con chỉ theo phản xạ đẩy con bé ra thôi, không ngờ lại..." Nhã Khanh lập tức lắc đầu chổi.
"UU là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao tự nhiên lại cắn cô chứ. Chắc chắn là do cô đã làm gì đó nên UU mới như vậy?"
"Ba, con không có làm gì hết. Con chỉ muốn quan tâm U U một chút, không ngờ con bé lại cắn con. Ba nhìn xem, vết cắn rất sâu đấy." Nhã Khanh vừa nói đã ngân ngấn nước mắt.
Ông nội Lăng không thèm đôi co với cô ta, trực tiếp quay lại hỏi EU vừa mới bôi thuốc xong.
"UU đừng sợ, cháu nói cho cụ biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Bà ta mắng mami, UU tức giận nên mới cắn bà ta. Bà ta còn đánh U U nữa, rất đau" UU uất ức nói.
"Con không hề mắng Thẩm Ninh, con bé đang nói dối." Nhã Khanh chỉ tay về phía U Ulớn tiếng quát.
Chát... Nhã Khanh ôm má run rẩy nhìn Lăng Quân. Trước nay ông ta chưa từng ra tay đánh VỢ, vậy mà hôm nay lại vì đứa cháu hờ này mà ra tay đánh cô ta. Rõ ràng Lăng Quân vẫn luôn lạnh nhạt với Thẩm Ninh và UU mà, tại sao bây giờ lại...
"Cô còn dám nói dối." Lăng Quân thu tay lại tức giận nhìn Nhã Khanh.
"Em không có."
"Không có? Chính Lăng Viên đã chạy đến tìm tôi nói cô đang đánh Uy, cô còn dám chổi?"
Lăng Viên? Nhã Khanh lập tức dùng ánh mắt độc ác nhìn Lăng Viên đang nấp sau Lăng Quân khiến nó sợ hãi cúi đầu.
"Lăng Viên còn nhỏ chưa hiểu chuyện, con bé chắc chắn là hiểu lầm nên mới nói như vậy. Em cũng là mẹ, sao có thể làm ra mấy chuyện như vậy đối với UU chứ."
Ông nội Lắng nghe những lời này, trong lòng càng cảm thấy ghét bỏ cô con dâu này hơn. 5 năm trước đã như vậy, 5 năm sau vẫn không biết hối cải.
"Được rồi, chuyện cô đánh UU hay không trong lòng cô rõ nhất. Đợi Lăng Mặc và Thẩm Ninh đến, cô hãy tự xin lỗi hai đứa nó đi."
"Xin lỗi? Con không..."
"Tính cách của Lăng Mặc cô cũng hiểu rõ rồi đấy, nếu nó biết con gái mình bị thương, nhất định sẽ không tha cho kẻ gây ra. Cô muốn chết thì tôi cũng không ngăn cản."