Bà Xã, Em Là Duy Nhất

Chương 20: Cảm Giác Sợ Hãi



Vậy là Nhược Khê được vào phòng cấp cứu để trị thương. Vì vết thương trên vai trái bị đâm, may vẫn chưa ảnh hưởng đến các chức năng cử động của vai và được chữa trị kịp thời. Dù vết thương băng bó sơ sài nhưng cũng có thể cầm máu tạm thời nên không bị gì nghiêm trọng hơn

Thế nhưng Dạ Minh Triết lại không như cô. Ngoài những vết thương trên lưng từ giày cao gót của Lý Thuoeng Thư gây ra thì các bác sĩ còn phát hiện anh đã trúng một viên đạn ở vùng hông. Có thể là do giúp mọi người ẩn nấp nên anh đã bị chậm lại và bị trúng đạn. Nhưng mà tại sao anh lại giấu chứ ? Đã vậy vết thương này cũng không phải không đau vậy anh không kêu than một lời. Quả thật sức chịu đựng của Dạ Minh Triết không phải dạng vừa

Anh nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật để gắp viên đạn ra. Cùng lúc đó Nhược Khê cũng đã chữa trị xong và được đẩy vào phòng hồi sức. Hai cán nằm lướt qua nhau trên cùng một hành lang, Dạ Minh Triết sót lại chút ý thức ít ỏi he hé một mắt nhìn thấy Nhược Khê vừa lướt qua. Dạ Minh Triết không hiểu sao lại thở phào

Trong miệng đầy mùi máu, hai mí dần nặng trĩu như muốn nhắm nghiền. Anh thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào vì viên đạn chết tiệt đã vào sâu ấy vậy mà Dạ Minh Triết lại không thấy đáng sợ, liệu điều gì khiến cho anh còn cảm thấy sợ hơn cả cái chết không

Kể từ ngày người mẹ ra đi trong một cơn bạo bệnh anh chẳng còn thấy thứ gì đáng sợ nữa. Người mẹ mình yêu thương ra đi vậy mà chẳng ai nói câu gì với Minh Triết chỉ vì anh là con nít

Cảm giác sợ hãi nó như thế nào nhỉ ? Run rẩy hệt như máy rung, lo sợ đủ điều đến toát mồ hôi hột hay sợ sệt đến co ro,...Có lẽ trong trận đấu tay đôi ấy Dạ Minh Triết thoáng chốc đã có lại cảm giác sợ hãi, anh không phải sợ hãi vì mình có thể cận kề cái chết, cũng không phải là sợ những người vô tội bị thương càng không phải là kế hoạch dần rơi vào thất bại. Thứ khiến một người từ lâu đã mất vô số cảm xúc của một con người sau biến cố như Dạ Minh Triết phải thoáng nổi lên suy nghĩ lo sợ đó là khi chứng kiến Nhược Khê bị con dao găm ném trúng vào bên vai trái

Thấy cô kêu gào như xé toạc cả màn đêm u tối và yên ắng. Anh sợ rằng cô sẽ bị thương hoặc bị giết. Đó thực sự là một cảm giác cứ như mới lạ nhưng cũng thật quen thuộc, đôi tay đỏ ửng lúc ấy đã run rẩy, đôi mắt tuyệt trần đó đã mở to. Có lẽ Dạ Minh Triết đã thực sự cảm thấy sợ hãi vì khoảnh khắc ấy

...

"Đúng là thứ vô dụng, kế hoạch hoàn mỹ sao ? Chỉ có đáng là rác rưởi thôi !!! Rốt cuộc cô là sát thủ cái kiểu gì vậy ?! Chẳng bằng một thằng người thường, đáng lẽ tôi không nên thuê cô làm gì !?!"

Đỗ Giang Thế miệng không ngừng chửi rủa những lời cay độc. Ông ta thậm chí còn dùng chân đạp liên tục lên người đầy thương tích của Lý Thương Thư, ả ta còn bị Nhược Khê cho hai phát đạn vào cánh tay trái nữa. Lý Thương Thư cắn răng chịu đựng bởi đây là sai lầm của ả ta

Đỗ Minh Nguyệt bỗng từ ngoài bước vào một cách uy nghi. Cô nói bằng giọng mê hoặc cha mình

"Cha à, con đã biết nguyên do vì sao kế hoạch lại thất bại rồi, tất cả là tại tên Dạ Minh Triết đó đã can thiệp, hắn là người đã đạp đổ tất cả kế hoạch của Lý Thương Thư nên cha bớt giận"



"Con yêu, vậy con nghĩ sao để giải quyết chuyện này đây"

"Nếu nguyên do là tên Dạ Minh Triết đấy thì chúng ta chỉ cần...." - Đỗ Minh Nguyệt thì thào âm mưu mà bản thân đã tốn thời gian khá lâu để bày vẽ nên

Đỗ Giang Thế nghe mát tai nên gật gù nghe theo đứa con gái vàng bạc của mình. Một âm mưu khác được thực hiện

...

Mùi sát khuẩn của bệnh viện sộc vsof khoang mũi của Nhược Khê làm cô tỉnh giấc sau một cơn mê man dài. Đôi mắt vừa hé mở, Lâm Nhạc Phong ngồi bên cạnh liền mừng rỡ như được mùa

"Em đã tỉnh rồi sao ? Thật may quá"

"Lâm Phong ? Minh Triết, Minh Triết, tình trạng anh ấy sao rồi, có nghiêm trọng không anh ? Nói em biết đí"

Nhược Khê dù cánh tay đau nhức nhối nhưng vẫn hỏi dò cho bằng được Nhạc Lâm Phong. Anh chỉ buông thõng đôi mắt rầu rĩ mà nói

"Cậu ấy đã trúng một viên đạn ở hông và vẫn đang trong phẫu thuật, bác sĩ nói may rằng viên đạn vẫn chưa vào quá sâu nên có lẽ sẽ ổn thôi"

Nhược Khê hai tay nắm cổ áo Nhạc Lâm Phong dí sát vào anh mà hoảng hốt vô cùng

"Anh nói cái gì ? Trúng đạn sao ? Tại sao chứ ?! Em nhớ Minh Triết cũng đi núp với em cơ mà sao có thể trúng đạn được !?"