Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 122: Giày vò quá đủ rồi, mong muốn được giải thoát



Sợi xích sắt trên cổ chân của Lý Giai Kỳ được tính toán cũng rất chi tiết. Cô có thể đi lại trong bán kính vài mét, có thể vào được nhà vệ sinh nhưng lại không thể với tới cửa chính.

Hàng ngày vẫn là chị Ngọc mang cơm đến cho Lý Giai Kỳ, nhìn Lý Giai Kỳ cả người tiều tụy chị cứ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Trầm Thiên Phong đã nghiêm cấm không một ai được trò chuyện hay tiếp xúc gần với Lý Giai Kỳ.

Kể từ khi bị bắt trở lại, đã ba ngày Lý Giai Kỳ bị nhốt ở căn phòng này. Tiếng xích sắt ma sát với sàn nhà khiến cô gần như phát điên, cô muốn tháo sợi dây xích này ra nhưng trong phòng không có lấy một vật có thể mài mòn sợi xích chứ đừng nói là cưa hay dao.

Trầm Thiên Phong vừa mới tắm rửa xong thì chị Ngọc từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào.

''Ông chủ! Xảy ra chuyện rồi! Phu nhân, cô ấy dùng ghế đập vỡ kính cửa sổ, tôi sợ cô ấy nghĩ không thông.''

Không dám chậm trễ, Trầm Thiên Phong nhanh chóng cùng với chị Ngọc chạy đến căn phòng đang nhốt Lý Giai Kỳ bên trong. Anh không cho chị Ngọc vào cùng mà chỉ một mình bước vào, anh ích kỷ không muốn ai thấy được bộ dạng thảm thương của cô, anh muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cho cô.

Ở trong phòng, Lý Giai Kỳ đang ngồi bệt trên sàn nhà, xung quanh là la liệt những mảnh thủy tinh từ cửa sổ bị vỡ. Trên tay cô đang cầm một mảnh thuỷ tinh liên tục cứa vào sợi xích trên chân. Trên chân của Lý Giai Kỳ là một mảng máu thịt lẫn lộn, mảnh thủy tinh cầm trên tay liên tục nhỏ máu xuống chân mà đôi khi cũng trượt khỏi sợi xích cứa vào cổ chân dẫn đến tình trạng này.

Trầm Thiên Phong lao đến giữ lấy tay Lý Giai Kỳ ngăn cản động tác của cô, quát lớn: ''Rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì? Máu chảy nhiều như vậy cũng không thấy đau hay sao?''

Lý Giai Kỳ giống như một con búp bê không có hồn, miệng lẩm bẩm: ''Thứ này vướng víu quá, phải lấy nó ra.''

Cô lại giật tay mình từ tay Trầm Thiên Phong tiếp tục cứa mảnh thuỷ tinh vào sợi xích, miệng cứ lẩm bẩm không ngừng.

''Thứ này cứng quá, tôi dùng xà phòng rồi vẫn không tháo ra được. Anh mau tháo ra cho tôi! Tôi sẽ nói anh trai trả tiền cho anh.''

Hiển nhiên tinh thần của Lý Giai Kỳ lúc này không còn tỉnh táo nữa. Trầm Thiên Phong cướp lấy mảnh thủy tinh ném ra xa, anh giữ vai cô ép cô phải nhìn vào mình.

''Lý Giai Kỳ! Tỉnh táo lại cho tôi! Cô đừng tưởng làm vậy thì tôi sẽ thả cô ra, cả đời này cô đều sẽ bị xích như vậy. Tôi không cho phép cô rời khỏi tôi! Tuyệt đối không cho phép.''

Lời nói của Trầm Thiên Phong như một liều thuốc kích thích khiến cho thần trí của Lý Giai Kỳ bị đả kích, cô ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt toàn là căm hận. Cô giống như phát điên, bàn tay nhơ nhớp máu túm lấy áo của Trầm Thiên Phong nghiến răng.

''Tại sao lại nhốt tôi? Tôi không phải phạm nhân, tại sao lại nhốt tôi ở đây? Anh là Trầm Thiên Phong, là người mà cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy, tại sao lại nhốt tôi ở đây, giày vò tôi như vậy?''

''Không muốn nhìn thấy tôi nhưng cả đời này cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi. Đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi đây.''

Trầm Thiên Phong lấy điện thoại từ trong túi ra, một đoạn video được anh mở lên đưa đến trước mặt Lý Giai Kỳ. Những hình ảnh trong video khiến cho Lý Giai Kỳ gần như phát điên.

''Anh đã làm gì anh ấy? Anh ấy vô tội, đừng làm hại người vô tội.''

Trong video chính là Xuân Hạo thế nhưng trên người anh ta chồng chéo vết thương, bị đánh đến mức sống dở chết dở.

''Nếu cô còn bỏ trốn thì hắn ta sẽ chịu tội thay cô.'' Trầm Thiên Phong lạnh lùng nhắc nhở.

Lý Giai Kỳ phát điên lao đến tóm lấy cổ của Trầm Thiên Phong dùng sức bóp mạnh.

''Tôi đã nói là thả anh ấy ra. Cho dù tôi có chết cũng không muốn sống cùng một người như anh. Đồ tiểu nhân bỉ ổi, âm hiểm độc ác.''

Trầm Thiên Phong để mặc cho Lý Giai Kỳ bóp lấy cổ mình, trên miệng là nụ cười tà mị: ''Chết không đơn giản thế đâu.''

''Rốt cuộc thì phải làm sao anh mới tha cho chúng tôi? Tha cho anh Xuân Hạo?'' Lý Giai Kỳ thõng tay xuống sàn.

''Chỉ vì một tên đàn ông quen biết vài tháng mà cô sẵn sàng ra tay với tôi. Cô càng như vậy thì tôi càng không thể tha cho hắn, cô cũng đừng hòng trốn.''

''Tôi phải đi tìm anh Xuân Hạo, tôi phải cứu anh ấy.'' Lý Giai Kỳ hất Trầm Thiên Phong ra muốn đứng lên.

''Đừng hòng! Rốt cuộc thì cô và hắn ta đã đến bước nào rồi? Chỉ mới vài tháng mà trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ đến hắn. Có phải cô đã ngủ với hắn? Để hắn chạm vào cô rồi?'' Trầm Thiên Phong thừa nhận rằng anh đang ghen, thậm chí là ghen sắp chết rồi. Trong đầu anh không thể đưa ra được một lý do nào để giải thích cho sự cố chấp của Lý Giai Kỳ, dù rất không muốn nhưng anh chỉ có thể nghĩ đến cô đã xảy ra quan hệ vợ chồng với Xuân Hạo nếu không tại sao cứ một mực muốn tìm hắn ta.

Bốp!

''Ngậm miệng lại! Đồ khốn kiếp!'' Lý Giai Kỳ thẳng tay tát vào mặt của Trầm Thiên Phong, trên mặt anh cũng dính đầy máu từ tay của cô.

Đau! Trong lòng chưa bao giờ đau đến như vậy, cái tát này thì có xá gì với sự đau đớn bên trong, Trầm Thiên Phong cảm giác tim như bị ai bóp nghẹt, cổ họng cũng hít thở khó khăn.

Lý Giai Kỳ căm phẫn nhìn Trầm Thiên Phong, bàn tay nhanh chóng vơ lấy một mảnh thủy tinh muốn dùng nó tự kết liễu cuộc đời mình. Cô đã chịu đựng quá đủ giày vò rồi, giờ phút này cô muốn giải thoát khỏi những bế tắc này.

Trầm Thiên Phong nhanh tay lẹ mắt hất văng được mảnh thủy tinh đang kề sát cổ họng của Lý Giai Kỳ. Lúc này đây anh giống như một con thú dữ bị kích thích, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào vết máu trên cổ Lý Giai Kỳ.

Những ngày qua, Trầm Thiên Phong nhẫn nhịn đã đến cực hạn rồi. Hiện tại nếu như không thể phát tiết ra ngoài sợ rằng anh sẽ nổ tung mất, con thú dữ trong cơ thể anh đã không còn cách nào để khống chế nó nữa.

Trầm Thiên Phong hai mắt đỏ ngầu, bên tai anh liên tục vang lên câu nói phải rời xa anh của Lý Giai Kỳ. Con thú dữ luôn ngủ say đã bị người ta dùng đá đập vào đầu nó muốn khiêu khích nó, giờ đây nó không thể nhẫn nhịn nữa, bản chất hung tàn, khát máu lần nữa được bày ra.

Cả người Lý Giai Kỳ bị Trầm Thiên Phong dùng sức ném mạnh lên giường, anh dùng dây xích quấn chặt hai chân của cô rồi từ từ tháo thắt lưng đang đeo ra. Dưới ánh mắt đầy kinh hoàng của Lý Giai Kỳ, chiếc thắt lưng trên tay Trầm Thiên Phong liên tục vụt xuống người cô.

Trầm Thiên Phong đã không còn tỉnh táo, mỗi một roi đánh xuống đều là dùng hết sức, trên người Lý Giai Kỳ lần lượt xuất hiện thêm những vệt thắt lưng. Chiếc váy màu sữa bị rách tơi tả, những vết thương rớm máu ngày càng nhiều hơn. Ban đầu Lý Giai Kỳ còn có thể kêu nhưng rồi những nhát roi bỏng rát khiến cô không thể cất tiếng kêu được nữa.

''Tôi không cho phép! Không cho phép rời khỏi tôi!'' Vừa đánh, Trầm Thiên Phong vừa luôn miệng nói câu này.

Chị Ngọc chờ ở bên ngoài vô cùng sốt ruột sau đó thấy bên trong có tiếng cãi vã rồi là tiếng kêu của Lý Giai Kỳ khiến chị bất chấp tất cả đẩy cửa xông vào. Bên trong là cảnh tượng khiến chị mất hết hồn vía, Trầm Thiên Phong giống như một kẻ điên liên tục dùng thắt lưng đánh vào người Lý Giai Kỳ mà cô thì đã chồng chất vết thương trên người.

Chị Ngọc vội vàng lao đến, chị túm lấy tay của Trầm Thiên Phong nhưng bị anh hất mạnh ra xa, lưng đập xuống sàn nhà. Bỏ qua đau đớn, chị Ngọc lại lồm cồm bò dậy kéo lấy Trầm Thiên Phong đang mất hết lý trí.

''Ông chủ! Đừng đánh nữa! Đó là Lý Giai Kỳ! Là Lý Giai Kỳ!''

Ba chữ Lý Giai Kỳ giống như chìa khoá, Trầm Thiên Phong như kẻ say bừng tỉnh. Nhìn thấy Lý Giai Kỳ cả người đầy vết thương, váy áo tả tơi, máu me khắp người khiến anh run lên. Nhìn xuống bàn tay đang cầm thắt lưng của mình, anh chỉ muốn chặt ngay nó đi.

''Mau gọi bác sĩ! Cô ấy ngất xỉu rồi.'' Tiếng hét của chị Ngọc đã khàn đi rất nhiều, chị thật sự lo lắng cho Lý Giai Kỳ.

Lý Giai Kỳ thật sự không muốn tỉnh dậy một chút nào, cô đã quá mệt mỏi rồi. Dù không nỡ xa sáu bánh bao nhỏ nhưng cô đã bị bào mòn đến không còn có thể chống chọi lại nữa, cô muốn buông xuôi tất cả vĩnh viễn ngủ như vậy.

Đã từng có lúc, Lý Giai Kỳ nghĩ về cuộc sống yên ổn bên cạnh Trầm Thiên Phong và bọn trẻ thế nhưng bây giờ thì cô thấy suy nghĩ đó nực cười biết bao. Trầm Thiên Phong từng là người mà cô nghĩ đến đầu tiên mỗi lần gặp nguy, anh cũng từng đối xử với cô rất tốt khiến cô còn ảo tưởng anh cũng có tình cảm với mình vậy mà giờ đây anh lại có thể dùng những lời nói như vậy để sỉ nhục cô. Chưa bao giờ lòng tự trọng của Lý Giai Kỳ bị tổn thương đến như vậy, cảm giác này thật khó chịu.

''Lý Giai Kỳ! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!''

Giọng nói của ai đó cứ liên tục vang lên bên tai Lý Giai Kỳ, cô chán ghét giọng nói này đến cực độ.

''Đừng ồn ào nữa! Tôi không muốn nghe.''

Lý Giai Kỳ đập tay về phía tiếng nói, giọng thều thào nhưng rõ ràng từng chữ đủ cho người nọ nghe thấy.

Trầm Thiên Phong không ngờ Lý Giai Kỳ đã tỉnh lại, anh mừng phát khóc vội vàng gọi bác sĩ vào kiểm tra cho Lý Giai Kỳ. Sau khi bác sĩ kiểm tra và nói cô không còn gì đáng ngại nữa mới khiến tảng đá đè nặng trong lòng anh được buông xuống.

''Em tỉnh rồi! Có cảm thấy khát không? Có muốn uống chút nước không? Hay là ăn chút cháo cho đỡ đói? Em cần gì thì nói với tôi?''

Giống như giữa hai người chưa từng phát sinh trận cãi vã lúc trước. Trầm Thiên Phong lúc này ân cần hỏi han Lý Giai Kỳ giống như anh chưa từng nói lời sỉ nhục cô cũng như chưa từng ra tay đánh cô.

''Tôi không muốn thấy mặt anh.''

Lời nói không chút cảm xúc của Lý Giai Kỳ khiến cho khuôn mặt Trầm Thiên Phong nhất thời cứng đờ. Anh không biết phải làm gì tiếp theo, lời nói cứ nghẹn ở cổ họng.

''Tôi đi lấy cháo cho em, đừng cử động cơ thể.''

Trầm Thiên Phong lúng túng rời khỏi phòng của Lý Giai Kỳ. Luc này Lý Giai Kỳ nằm trên giường bắt đầu cảm thấy từng cơn đau rát truyền đến từ vết thương. Bàn tay và cổ chân bởi vì mảnh vỡ thuỷ tinh cứa vào mà có không ít vết thương nông sâu hiện đang băng bó kín mít. Khắp lưng, cánh tay và cả đùi đều là những vết roi chồng chéo, những vết thương đã được xử lý nhưng sự đau đớn thì chỉ ngày càng tăng lên. Từng vết thương rách da, rớm máu là từng lời nhắc nhở cô rằng Trầm Thiên Phong đã ra tay với cô có bao nhiêu phần sức lực. Lý Giai Kỳ nằm sấp ở trên giường cười rất tươi nhưng khoé mắt lại không ngăn được mà trào ra từng giọt mặn chát.